Khói bếp sáng sớm vừa mới bị thổi tan, Trương Bạch Thuật vẫn thật cồng chiêng đánh trống mà đem sinh lễ đưa đến rồi.
Tiêu Dư An xoay vài vòng những cái rương gỗ lớn chạm hoa quấn lụa đỏ, quay đầu đối với Trương Bạch Thuật cười nói: “Được nha, Trương Bạch Thuật, cái nên có món nào cũng không thiếu a.”
Trương Bạch Thuật ngẩng đầu vên ngực, cằm cũng sắp ngước lên tới trời luôn rồi, rất có khí thế: “Đó là đương nhiên a.”
Tiêu Dư An vẫn như cũ tràn đầy ý cười: “Có tốt những thứ này là sính lễ? Vậy ta nhận xuống đó nha.”
Trương Bạch Thuật một cái giương tay: “Nhận! Ngươi nhận xuống rồi, ta đợi chút liền đi tìm cái tên đạo sĩ mù ở đường phía tây giúp ta chọn một ngày hoàng đạo tốt.”
Tiêu Dư An ‘ừm’ một tiếng, gọi: “Tham Linh! Tham Linh!”
Lâm Tham Linh đang giúp đỡ dì Ba dọn dẹp phòng bếp, nghe thấy Tiêu Dư An gọi nàng, vội vàng chạy ra đây: “Tiêu công tử ngươi gọi ta, a? Bạch Thuật?”
Tiêu Dư An chỉ lấy những cái rương lớn lớn nhỏ nhỏ chứa đựng sính lễ, cười nói với Lâm Tham Linh: “Những cái này là của hồi môn của ngươi đó, đợi chút nửa bảo Trương Bạch Thuật bưng về.”
Trương Bạch Thuật: “… … Cái gì? Đây không phải là sính lễ của ta sao?”
Tiêu Dư An ý cười dạt dào, ngón tay ở mình và Trương Bạch Thuật chỉ qua lại: “Đúng a, sính lễ, ngươi tặng ta, chính là của ta, đã là của ta, thì ta có thể làm bất cứ điều gì ta muốn rồi? Vậy ta lấy đi cho Lâm Tham Linh làm của hồi môn có vấn đề gì sao?”
Trương Bạch Thuật: “… …”
Hình như không có cái gì không đúng! Nhưng mà hình như lại rất không đúng a!!
Tiêu Dư An vừa cười vừa đi vào trong nhà, cả nửa ngày Trương Bạch Thuật mới phản ứng qua lại, hướng theo bóng lưng của Tiêu Dư An gào thét giận dữ: “Tiêu Dư An, ngươi chơi ta đúng không! Ngươi không cần sính lễ ngươi nói thẳng a, đi đi về về bưng đồ bộ ta không biết mệt à!?”
Tiêu Dư An quay đầu hét: “Đây là vấn đề ở thái độ a! Quá trình vẫn là phải đi có đúng không? Hơn nữa cử động nhiều một chút có lợi ích, sinh mệnh ở chỗ vận động!”
Nói xong Tiêu Dư An đi vào gian phòng, một cái đóng cửa đem cái câu ‘ngươi có bệnh sao’ của Trương Bạch Thuật chặn ở bên ngoài cửa.
Trong gian phòng, Án Hà Thanh ngồi tựa trên giường, Trương Trường Tùng đang vuốt bộ râu trắng xóa giúp hắn bắt mạch, Tiêu Dư An vài bước đến gần, cười hỏi: “Sư phụ như thế nào rồi? Đã vài tháng rồi? Tại sao vẫn chưa biểu lộ dấu hiệu mang thai a, những ngày sau này phải chú ý những gì?”
Án Hà Thanh: “… …”
Trương Trường Tùng cũng lời nói nhiều với Tiêu Dư An, nâng lên mí mắt hỏi: “Ngươi cho hắn ăn cái gì rồi?”
Tiêu Dư An nói: “Không có cái gì đặt biết a, chỉ có phương thuốc lần trước người mở cho con, dựa theo liều lượng mà người nói uống a, một lần cũng không thiếu.”
Trương Trường Tùng ‘ừm’ một tiếng, thu về tay vuốt vuốt râu: “Mạch tượng ổn định, không nổi không trầm, nội thương và ngoại thương cũng khôi phục rất tốt, cũng không có dấu vết tích lũy uất ức nữa, nếu như thật sự chỉ là uống thuốc ta cho đã phục hồi đến trình độ này, vậy thể chất của vị công tử vẫn thật là khác với người thường.”
Tiêu Dư An nhịn không được ở trong lòng nói một câu ‘hào quang nam chính mà’, Trương Trường Tùng lấy giấy bút, vừa viết vừa nói: “Vẫn là còn phải điều dưỡng, nội thương không thể xem nhẹ, ta mở thêm cho ngươi một phương thuốc, ngươi đợi chút nữa tự mình đến y quán bốc thuốc.”
Tiêu Dư An cười: “Vâng ạ, đa tạ sư phụ.”
Trong lúc nói chuyện, Trương Bạch Thuật đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Án Hà Thanh ngồi ở trên giường, lớn tiếng mà hét lên một câu, miệng không gì cản mà hét: “Tiêu Dư An, ngươi không phải nói đây là kẻ thù của ngươi sao? Kẻ thù ngươi còn mang về? Nói là mắt khỏi rồi liền đem ngươi thiên đao vạn quả a?”
Tay của Án Hà Thanh nhẹ không thế thấy mà hỏi nắm chặt, dùng đôi mắt dư quang nhìn Tiêu Dư An.
Tiêu Dư An tùy tiện cười nói: “Đó đều là hiểu lầm! Hai chúng ta hiện giờ là cách mạng hữu nghị rồi! Án ca ngươi nói đúng không?”
Án Hà Thanh bởi vì xưng hô mà ngớ ra, sau đó ừm nhẹ một tiếng.
Trương Bạch Thuật và Tiêu Dư An còn muốn đọ mồm, bị Trương Trường Tùng mỗi người một cước đá ra khỏi gian phòng.
Dùng qua bữa trưa, Tiêu Dư An dự định đến y quán giúp Án Hà Thanh bốc thuốc, suy nghĩ sợ Án Hà Thanh buồn, đi vào gian phòng hỏi Án Hà Thanh: “Án ca, ta đến y quán lấy thuốc, ngươi có muốn cùng đi dạo dạo? Sư phụ nói ngươi có thể đi lại rồi.”
Án Hà Thanh làm sao có thể cự tuyệt Tiêu Dư An, đứng dậy theo Tiêu Dư An cùng nhau ra khỏi cửa.
Tiêu Dư An lo lắng thương tích trên người của Án Hà Thanh, một đường đi khá chậm, còn thường hay đi ngược, mặt đối mặt cùng Án Hà Thanh cười nói chuyện phiếm trên tiểu trấn, cái gì mà khuê nữ nhà này trước không lâu mới xuất giá, con dâu nhỏ nhà bên đó mới sinh một đứa bé mập mạp, kết quả lúc sắp đến y quán, xém chút nữa đụng phải một người, cũng may Án Hà Thanh tinh mắt nhanh tay dìu lấy Tiêu Dư An kéo về hướng mình.
Tiêu Dư An ổn định thân thể, nghe thấy đằng sau truyền đến âm thành quen thuộc: “Ai yo này, tiểu oan gia của ta, ngươi đi đường, tại sao còn đi lui chứ! Sau đầu cũng đâu có mọc mắt đâu!”
Chính là cái vị Mã đại nương lúc trước cứ luôn kéo lấy Tiêu Dư An, nhắc đi nhắc lại muốn giúp Dương Liễu An và Hiểu Phong Nguyệt làm mai!
Tiêu Dư An ngượng ngập quay đầu: “Mã đại nương a, lâu rồi không gặp.”
Mã đại nương vung khăn tay nhỏ trên tay, ánh mắt ở trên người Án Hà Thanh chuyển động qua lại, đôi mắt trên khuôn mặt mập mạp cũng cười đến mất đi rồi: “Ai yo trời của tôi ơi, đây là chàng trai của nhà ai đây! Cũng quá anh tuấn rồi đi? Ai ai ya, đại nương đã sống lâu như vậy, vẫn chưa thấy qua người anh tuấn đến như vậy a! Oan gia a, không phải lại là ca của ngươi nữa chứ?”
Tiêu Dư An nói: “Tính a, cũng coi như là vậy.”
Mã đại nương õng ẹo thân thể lên trước, lấy khăn tay nhỏ vung Án Hà Thanh: “Ai ya, quá anh tuấn rồi, xem đến đại nương ta nở gan nở ruột rồi, chỉ là không biết vị tiểu tuấn ca này có người trong lòng chưa a? Đại nương ta a, có quen biết rất nhiều cô nương như hoa như ngọc a, đang đợi gả trong nhà a!”
Tiêu Dư An sợ Án Hà Thanh sẽ giận, vội vàng dùng thân thể ngăn ở giữa hai người.
“Ây yo?” Mã đại nương bị Tiêu Dư An một cái ngăn, lùi về sau hai bước, xách ngược khăn tay về, kỳ lạ mà nhìn Tiêu Dư An.
“Mã đại nương, ngươi nói ngươi lúc trước chỉ giúp hai vị ca khác của ta làm mai, bây giờ nhìn thấy vị ca này của ta, lại chỉ nhìn trúng hắn, ta rốt cuộc tệ ở chỗ nào? Ngươi tại sao cứ không chịu giúp ta tìm kiếm một người a?” Tiêu Dư An đang cố gắng chuyển chủ đề, hoàn toàn không phát hiện ánh mắt của Án Hà Thanh nguy hiểm mà hơi híp lại.
“Ai yo, đồ quỷ a, ta đây không phải là xem người không có tâm tư này sao? Ngươi sớm chút hỏi ta, ta còn có thể giúp ngươi giới thiệu một chút, nhưng ngươi bây giờ hỏi, là có ý gì đây? Ây ya, ngươi thật là! Thật là! Thật là! Bướng vô cùng a!” Mã đại nương nói liền ba lần thật là, mỗi một lần nói, đều lấy khăn tay phất Tiêu Dư An một cái, xém chút nữa đem Tiêu Dư An phất đến lờ mờ.
Tiêu Dư An không hiểu: “Bây giờ làm sao a?”
Mã đại nương nhìn sắc mặt của Án Hà Thanh một cái, ngay tức khắc trong lòng càng thêm khẳng định, lấy khăn tay điên cuồng mà đánh phủi Tiêu Dư An: “Chỉ bằng ngươi còn muốn gạt đại nương? A? Có biết là đại nương ngươi ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm không? Ngươi đã có người trong lòng rồi, đại nương sẽ nhìn không ra sao? Hả?”
“Cái gì, cái gì?” Tiêu Dư An kinh sợ, “Ta? Người trong lòng? Ai? Ta có người trong lòng? Không phải, Mã đại nương, ngươi nói ta có người trong lòng, ở đâu a?”
Mã đại nương vênh lên ngón tay xếp thành hình hoa lan, chống hông, dương dương đắc ý mà nói: “Chỉ bằng nhóc con nhà ngươi, còn muốn đố đại nương ta? Này, đây không phải xa tận chân trời gần ngay trước mắt sao?”
Nói xong, Mã đại nương xoay cổ tay, cực kỳ khẳng định mà chỉ, Tiêu Dư An thuận theo ngón tay của bà ấy nhìn đi, cùng Án Hà Thanh đến một cái bốn mắt nhìn nhau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]