Đối với Tiêu Dư An đột nhiên mang về một vị cô nương, Dương Liễu An và Hiểu Phong Nguyệt khi kinh ngạc qua đi cũng đã từ từ tiếp nhận rồi, suy cho cùng cho dù Tiêu Dư An có dẫn mười cô nương về mở hậu cung, hai người họ cũng sẽ không nói nhiều nửa câu.
Dì Ba trái lại là cằn nhằn vài ngày, nhưng mà quan hệ của cái phủ đệ này vốn là đã kỳ quái, có thêm một vị cô nương hình như cũng không phải là không thể.
Và Lâm Tham Linh đối với sự thu nhận của các vị, cũng là toàn tâm toàn ý mà báo đáp, từ sau khi nàng đã đến, thì phủ đệ đã không còn thấy một nơi bẩn, sân nhà sạch sẽ, gian phòng sáng sủa ngăn nắp, chỉ cần có mặt trời, đệm chăn sẽ được đem ra ngoài phơi, các bữa ăn đều là cơm canh và thức ăn nóng hổi mỹ vị, hơn nữa chưa qua mấy ngày, sở thích của những người đã bị nàng nắm rõ, thế là trong gian phòng mỗi thì thường xuyên có thể nhìn thấy dĩa trái cây mà bọn họ thích ăn.
Tiêu Dư An biết rằng thiện giải ý người là đặc điểm của Lâm Tham Linh, nhưng đây cũng quá thiện giải ý người rồi!! Hèn gì trong nguyên tác, chỉ cần Án Hà Thanh vừa buồn phiền không được như ý, người đầu tiên nghĩ đến chính là Lâm Tham Linh.
Mắt thấy ngày tháng Lâm Tham Linh cứu Án Hà Thanh gần kề, Tiêu Dư An một bên bảo Lâm Tham Linh lên núi dạo dạo nhiều một chút một bên lại đang âm ỷ lo lắng.
Đến lúc đó nếu như Lâm Tham Linh đem Án Hà Thanh cứu về phủ đệ, mình phải làm sao đối mặt với hắn? Án Hà Thanh đối với hắn lại là có suy nghĩ gì?
Tiêu Dư An bấm ngón tay tính tính, Án Hà Thanh bây giờ đã hắc hóa rồi, và đang ở trên con đường thu hậu cung một đi không trở về, loại đàn ông giống như hắn, nhân vật thuộc tính pháo khôi, vẫn là ít ở trước mặt nam chính đi qua đi lại thì tốt hơn.
Thế là Tiêu Dư An lại đi cùng Lâm Tham Linh nói, nếu như ở trên núi nhặt được người, ngàn vạn là đừng đem về phủ.
Lâm Tham Linh tuy rằng không hiểu, nhưng vẫn là ngoan ngoãn mà gật gật đầu, kết quả ngày thứ hai thật sự ở trên núi gặp được một người bị thương, Lâm Tham Linh nhớ kỹ lời của Tiêu Dư An, không có đem hắn mang về phủ, mà là đưa đến y quán.
Đúng lúc hôm đó, Tiêu Dư An đang ở y quán giúp đỡ chữa bệnh.
Tiểu trấn này sinh sống an nhàn, người đến đa số là những bệnh nhỏ đau đầu nhức óc, tùy ý bắt hai thang thuốc là xong chuyện, hôm này xuân ấm cảnh trong, Trương Trường Tùng và Trương Bạch Thuật đều lên núi hai thuốc rồi, để lại Tiêu Dư An vô cùng buồn chán nặn thuốc viên, đang nặn tới mê man buồn ngủ, đột nhiên Trương Bạch Thuật vừa la hét vừa từ bên ngoài chạy vào trong: “Cha!”
Tiêu Dư An ngáp một cái, trả lời: “Sư phụ vẫn chưa về.”
Trương Bạch Thuật một cái xông qua đây, đem thuốc viên Tiêu Dư An vừa nặn được một nửa ném về vào trong lọ thuốc, một bộ dạng thần bí này nọ hướng nháy mắt với hắn: “Tiêu Dư An, ca ca ta cho ngươi coi một thứ đồ tốt!”
Tiêu Dư An không hề hứng thú, chỉ thấy Trương Bạch Thuật từ giỏ thuốc đằng sau lưng lấy ra một cành cây nhét vào trong tay mình, cành cây là vừa mới cắt xuống, lá cây xanh tươi lộ ra sinh khí, nơi bị dứt vẫn còn rất mới, trên cành cây có treo vài quả nhỏ lớn bằng đồng tiền, có màu đỏ tươi, hình dạng tròn mượt.
Trương Bạch Thuật hái xuống một quả nhỏ lấy thế liền muốn hướng miệng Tiêu Dư An nhét vào.
“Đợi đã, đây là cái gì?” Tiêu Dư An vội vàng đưa tay cản lại, kết quả không cản được, bị Trương Bạch Thuật nhanh mắt nhanh tay cưỡng chế mà nhét tiểu hồng quả (quả đỏ nhỏ) vào trong miệng.
“Đừng nhả, không có độc! Ca ca không có hại ngươi đâu, đầy là đồ tốt a!” Trương Bạch Thuật hi hi ha ha mà bụm lấy miệng của Tiêu Dư An không để hắn đem quả nhổ ra.
Tiêu Dư An bất đắc dĩ, chỉ đành nuốt xuống hết, vào miệng trái lại không có mùi vị kỳ lạ gì, ngọt nhẹ chát miệng, nhưng mà cũng không được tính là mỹ vị: “Cho nên đây là cái gì?”
“Ta cũng không biết là cái gì.” Trương Bạch Thuật một cái trải tay, một mặt vô tội.
Tiêu Dư An nhìn hắn hoà nhã dễ gần mà cười cười, sau đó nhanh tay hái xuống quả nhỏ trên cây, tách miệng của Trương Bạch Thuật ra liền đã ném vào trong đó.
Trương Bạch Thuật xem chút nữa bị sặc chết, ôm lấy cổ họng ho nửa ngày.
“Có độc phải chết, chết cùng nhau.” Tiêu Dư An hiên ngang lẫm liệt.
“Ta chưa bị độc chết cũng sắp bị ngươi nghẹn chết rồi!” Trương Bạch Thuật mắng chửi, “Đã nói không có độc rồi, ta trước kia tình cờ nhìn thấy ở trên núi, quay về lật hết sách cổ cũng không tìm được cái thứ này gọi là cái gì, sau đó ta đã hái vài quả cho gà rừng ăn, nhìn thấy gà rừng không sao, thì ta đã tự mình thử một quả, sau đó… …”
“Sau đó?” Trong lúc nói chuyện, Tiêu Dư An đã cảm thấy không đúng, cổ họng của hắn hơi hơi ngứa ngáy, liên tục ho khan vài tiếng mới hết ngứa, kết quả mở miệng thêm lần nữa, đến mình cũng bị chính mình dọa được.
“Có phải rất thần kỳ không?” Trương Bạch Thuật phấn khởi mà la hét.
Giọng nói của hai người bọn họ hoàn toàn đã biến thành giọng của nữ tử.
Tiêu Dư An ôm lấy cổ họng rồi lại tự lẩm bẩm nói ra vài câu, lòng kinh ngạc bộc lộ trong lời nói.
“Yên tâm, một canh giờ sẽ khôi phục thôi, đợi cha ta về, ta nhất định phải hỏi cho kỹ cha đây là cái gì!” Trương Bạch Thuật như nắm được châu báo, bứng lấy mấy quả nhỏ đó đi vào sân sau.
Tiêu Dư An thử hát câu đó chính là thanh tạng cao nguyên, kết quả vỡ âm vỡ đến mức độ thầy Hàn Hống nghe xong đều muốn đánh người, chỉ đành ngồi về tiếp tục nặn thuốc viên. Nặn được một lúc, bên ngoài truyền đến một giọng nữ tử quen thuộc: “Có người không? Cho hỏi có người không? Ở đây có người bị thương, mau đến giúp một tay a!” Chính là giọng nói của Lâm Tham Linh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]