Xe ngựa chạy nhanh nhiều ngày, cuối cùng cũng chỉ có nửa ngày nữa thì có thể về đến thôn Đào Nguyên, đi ngang qua một thị trấn không lớn không nhỏ, Tiêu Dư An đã tìm một quán trà nghỉ ngơi.
Người kể chuyện đang kể chuyện, một bên gõ gõ gỗ phách đến đinh tai nhức óc, vô cùng khí thế.
Tiêu Dư An bóc vỏ một ít đậu phộng bỏ vào trong miệng, lại vỗ tay liên tục hét hai tiếng ‘hay’, đây mới nghỉ ngơi đủ rồi chuẩn bị tiếp tục xuất phát, ngựa ở trong chuồng ngựa đằng sau quán trà ăn no uống đủ, cong chân vênh mặt hí, Tiêu Dư An phải tốn chút sức lực mới có thể đem nó từ trong chuồng ngựa lôi ra, vừa suy nghĩ vừa buộc lên dây thừng trên xe ngựa.
Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng bước chân gấp gáp và tiếng ầm ĩ, Tiêu Dư An nghi hoặc quay đầu, thì nhìn thấy một nữ tử lao nhanh qua đây, nàng vừa chạy vừa quay đầu, giống như đằng sau có cái gì đó đang truy đuổi.
Tiêu Dư An theo bản năng mà nhường nhường, lại thấy nữ tử đó một cái trẹo chân, ngã ngửa xuống đất, nàng trông như rất đau, trì hoãn nửa ngày cũng chưa bò dậy.
Tiêu Dư An vội vàng lên trước đưa tay, muốn đỡ nàng dậy, lại hơi hơi ngây người.
Nữ tử đó y sam bẩn thỉu, toàn là bụi bặm bùn lầy, cánh tay và hai má đều mang theo vết thương bị quẹt và bị cào, bị Tiêu Dư An vừa đỡ, kinh hãi mà ngẩng đầu, thấy là người lạ qua đường, theo bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phan-dien-lam-sao-de-song-day-2/2640954/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.