Không có tùy tùng, không có long liên (xe kéo của vua),hai người chậm rãi ung dung từ cung đông đi đến cung tây, từ sáng sớm tinh mơ đi đến giờ ngọ (từ 11 giờ đến 13 giờ),Tiêu Dư An cuối cùng cũng dừng lại bước chân.
Án Hà Thanh ngẩng đầu nhìn về phía trước, khói lửa dày đặc, hương cơm bay tứ phía, trước căn nhà không xa xỉ cũng không đơn giản, bia treo ba chữ: Ngự thiện phòng.
Án Hà Thanh cả đầu mù tịt, hỏi: “Chính là nơi đây?”
Trên mặt Tiêu Dư An treo lên nụ cười vô hại: “Không giấu ngươi, ta lạc đường rồi.”
Án Hà Thanh: “... …”
“Người đừng lấy ánh mắt này mà nhìn ta, cái cung này ta cũng đâu có hiểu rõ, hôm qua ta có hỏi rõ đường đi đó, kết quả cái cung điện này quá lớn, hành lang sân nhà lại giống nhau như vậy, đi đi một hồi thì lạc đường rồi.” Tiêu Dư An vô tội mà buông tay.
Án Hà Thanh nhìn nhìn hắn, cảm thấy đau đầu: “Vậy tại sao lại ngừng lại?”
Tiêu Dư An thở ngắn than dài mà xoa xoa dạ dày: “Đói rồi, nhớ là Ngự thiện phòng ở gần đây, nên là đi tới đây.”
Đáy mắt Án Hà Thanh thoáng qua một tia đành chịu: “Vậy ngươi đi ăn chút gì đó đi, đợi đã, ngươi lại làm cái gì vậy?”
Tiêu Dư An không biết từ đâu lấy ra một cái đoạn vải lụa, che lại nửa khuôn mặt, ở sau đầu cột lại nút thắt: “Lén lút lấy một chút, để tránh hưng sư động chúng*, ăn no rồi còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phan-dien-lam-sao-de-song-day-2/2640819/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.