Thấy Án Hà Thanh hoàn toàn không che giấu mà thừa nhận, trong chứa chưởng viện có tiếng ồ lên, có kinh ngạc, cũng có lén vui.
“Hả?” Tiêu Dư An vô cùng kinh ngạc, “Cái gian phòng ngươi nhỏ như vậy, luyện kiếm ở đâu?”
Án Hà Thanh đáp: “Trong sân.”
Tiêu Dư An nói: “Sân cũng nhỏ a, chưa vung được hai cái đã gãy cây rồi đúng chứ?”
Hai câu hỏi này thật kỳ lạ, một đám người trượng nhị mò không rõ đầu óc, Án Hà Thanh cũng ngẩng người nửa buổi sau đó, mới gật gật đầu.
“Hồng Tụ.” Tiêu Dư An hướng qua Hồng Tụ vẫy vẫy tay.
“Có nô tỳ.” Hồng Tụ vội vàng hành lễ
“Quá đáng lắm luôn á! Không thể nhịn a không thể nhịn!” Tiêu Dư An đau lòng lắc đầu, nghiến răng nghiến lợi.
“Hoàng thượng nguôi giận, nô tỳ hiểu rồi ạ.”Hồng Tụ vội vàng an ủi Tiêu Dư An.
Tiêu Dư An hít một hơi thật sâu bình phục tâm trạng, tiếp tục nói: “Luyện kiếm thì luyện kiếm, tại sao lại có thể làm gãy cây chứ! Trái Đất là nhà của chúng ta, xanh hóa dựa vào mọi người! Lục thủy thanh sơn chính là núi vàng núi bạc! Ngươi thay cho hắn một cái sân lớn hơn! Không được làm gãy cây nữa!”
Hồng tụ một mặt mộng bức: “Hả?”
Một đám người nhiều mắt mộng bức: “Hả?”
Tiêu Dư An cũng phối hợp với mọi người giả vờ mộng bức: “Hả?”
(*Mộng bức - 懵逼: đây là phương ngữ phương bắc, thể hiện sự ngạc nhiên, sững sờ trước những gì xảy ra một cách đột ngột. Được dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phan-dien-lam-sao-de-song-day-2/2640816/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.