Hà Hoan gắt gao nắm chặt áo Phỉ Tì, mười ngón tay mảnh khảnh trắng bệch.
Y giương cổ, giống như măng mọc đầu xuân, yếu ớt đến mức nhẹ nhàng là có thể bẻ gãy.
Được tiêm vào tin tức tố, làm tuyến thể y trướng no như quả mọng, căng tròn đỏ ửng.
Mùi hoa hợp hoan vây quanh Phỉ Tì.
Phỉ Tì đứng dậy, khi răng nanh rời khỏi tuyến thể, còn dính chút tơ máu.
Hắn lại túm lấy cổ Hà Hoan, đáy mắt là hắc ám vô tận.
Hà Hoan nửa nhắm mắt, thủy sắc liễm diễm, không kiêng nể gì mà đối diện với Phỉ Tì: "Anh cắn hơi đau......"
Ngón cái Phỉ Tì vuốt ve mạch máu màu xanh nhạt, tựa như thợ săn thưởng thức con mồi hấp hối cầu xin.
"Đau đớn mới có thể làm ký ức em khắc sâu."
Hà Hoan cười khẽ, đầu lưỡi chậm rãi xẹt qua khoé môi: "Vậy lại sâu một chút......"
Phỉ Tì lau vết máu bên khóe miệng, đột nhiên cười.
Tiếng cười của hắn rất nhẹ, giống như cây kiếm ra khỏi vỏ, mũi nhọn khiếp người, tràn ngập nguy hiểm: "Sẽ sâu hơn."
......
Bên ngoài xe bay.
Tám người tuy rằng đứng thành hai bên rõ ràng, nhưng đều ngồi xếp hàng nhìn về phía xe bay.
Thân ảnh trong xe bay khổng lồ lẳng lặng ngừng ở nơi đó, một đám cẩu độc thân lại như thấy được các hình ảnh hoa lệ.
Quý Trường Đông có chút ngượng ngùng cúi mặt xuống, lại bị Mại Luân vô tình châm chọc: "Chậc. Tố chất tâm lý này của anh, cũng không biết tiến vào tiểu đội của anh tôi như thế nào."
Berkeley lạnh nhạt nhìn cổ hắn: "Còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-omega-bi-bay-alpha-tu-hon/1112869/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.