Trong mắt chị tôi hiện lên một ánh sáng nhu hòa. Ba tôi đặt bát đũa trên tay xuống, vẻ mặt tươi cười nói: "Tham gia đi, tội gì mà con không tham gia. Cùng lắm thì ba đến đón chị Hoa Hoa tan học. Còn Thiến Thiến hãy tham gia cuộc thi."
Giữa ba và mẹ, có lẽ ba quan tâm tôi nhiều hơn một chút, nhưng tôi rất sợ ba.
Mỗi khi ba quan tâm đến tôi, một nỗi sợ hãi cứ le lói trong lòng.
Buổi tối, chị gái muốn ngủ chung giường với tôi, hai chúng tôi nằm cạnh nhau, nhưng không người nào ngủ được.
Đột nhiên chị tôi thở dài: "Thật hâm mộ những người có thể học tiết thể dục, còn có thể đi thi đấu. Chị giống như phế vật, không được phép làm gì cả."
Tôi quay sang nhìn chị, nhưng cũng không nói gì. Thật ra, tôi cũng rất hâm mộ chị ấy.
Tôi hâm mộ chị vì chị nhận được sự quan tâm và bảo vệ của tất cả mọi người.
Nhưng lời này tôi không thể nói ra, chị đã bị bệnh bẩm sinh. Nếu tôi còn cố chấp muốn lấy nốt đi tình yêu của chị thì tôi cũng thật quá đáng.
"Em giỏi thật đấy, giá mà học lực của chị bằng một nửa học lực của em thì tốt biết mấy."
"Ừm, em rất giỏi."
Chị ấy trở mình, ở trong màn đêm nhìn tôi chăm chú.
"Cho nên Thiến Thiến, em muốn làm gì thì làm, chị sẽ không gây phiền phức cho em."
Trái tim tôi như bị đánh trúng, đau đến chua xót. Tôi không cần suy nghĩ đã phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nu-phu/2874471/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.