Đèn trong phòng khách sáng cả đêm, và Thịnh Lãng cũng ngồi cạnh tôi cả đêm.
Ngay lúc tôi bắt đầu cảm thấy choáng váng, chợt nghe thấy tiếng điện thoại reo. Tôi lập tức nhấc máy, rồi khẩn trương mở miệng hỏi thăm ba tình trạng của chị: "Chị sao rồi ạ?"
Giọng ba tôi mệt mỏi trả lời: "Không sao, chị gái con không sao, ba và mẹ con không thể quay về. Con tự ăn cơm rồi đi học có được không?"
Tôi liền vội vàng gật đầu, sau đó mới nhận ra ba không thể nhìn thấy nên mới chậm chạp nói đồng ý.
Tôi vừa cúp điện thoại. Trong nháy mắt sức cùng lực kiệt, tôi dựa vào ghế sô pha, toàn thân tôi nặng nề giống như bị một ngọn núi đè lên. Hốc mắt khô khốc lại bị tôi chớp ra vài giọt nước.
Thịnh Lãng nói: "Hay là hôm nay em xin nghỉ học đi?"
"Em không cần."
Lời vừa nói ra khỏi miệng, tôi nghe thấy giọng mình khô khốc, thật khó nghe! Tôi đi soạn sách vở, mới vừa ra khỏi phòng, tôi đã bị Thịnh Lãng kéo sang nhà anh. Dì Chu còn chu đáo chuẩn bị bữa sáng cho tôi.
* * *
Cả ngày hôm nay tôi đều thất thần. Tan học xong, tôi không về nhà, mà cùng anh em Thịnh Chu và Thịnh Lãng đến bệnh viện.
Chị tôi đang nằm trên giường bệnh, đeo máy thở.
Chị Thẩm Hoa đã tỉnh, thoáng cái liền nhìn thấy tôi. Chị còn nhìn tôi vẫy tay. Tôi nhanh chân đến bên giường bệnh, nghẹn ngào hỏi chị: "Chị ơi, chị còn đau không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nu-phu/2874468/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.