Ngọc Linh mở tròn mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà, cả căn phòng im lặng đến mức có nghe được tiếng tim đập và tiếng tích tắc của đồng hồ như vang vọng cả không gian. Có một sự thật là những việc bạn càng muốn quên thì nó càng hiện hữu lù lù trong tâm trí bạn. Đêm hôm đó dù cô có say nhưng vận động mạnh thế có muốn không tỉnh cũng không được. Trở về nhà đã gần một tháng nhưng cô thực sự chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn ngả lưng xuống giường và suy nghĩ. Nhưng cuối cùng lại chẳng nghĩ ra điều gì. Cảm xúc lúc này là chán đời. Quá mức lười động đậy. Nghĩ cũng không được gì mà lại không muốn thức dậy, vậy thì cứ nằm và ngủ thôi. Cả ngày Ngọc Linh thức dậy được 5 tiếng sau đó lại lăn ra ngủ. Ban đầu mọi người tưởng rằng cô đi ra ngoài hoặc làm gì đó nhưng rồi cũng phát hiện ra hóa ra cô còn chưa rời giường. Người phát hiện ra là Khả Vy nhưng kể cả có làm cách nào đi chăng nữa cũng không lôi được Ngọc Linh ra khỏi nhà.
“Con làm sao thế Ngọc Linh? Sao đi du lịch về lại ủ rũ như thế này? “ Ông Tống gõ cửa bước vào phòng thì nhìn thấy cô đang mở mắt nằm nghiêng người trên giường thẫn thờ liền. Thở dài một hơi, ông bước đến khung cửa sổ kéo rèm ra cho ánh sáng chiếu vào phòng. Im lặng ngồi xuống chiếc ghê sopha dài trong phòng, mãi một lúc lâu sau Ngọc Linh cất giọng lên tiếng.
“Ba à, nếu như thích một người nhưng tình cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nu-phu-thi-sao-chu-tien-quyet-huong-thu-hieu-khong/191542/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.