Hôm nay ta đến trường a. Lâu lắm rồi không có gặp Tiểu Hân.
Vừa đi vào cửa lớp, ta đã bị 1 đống người bao quanh.
- Tiểu Y, sao người nghỉ lâu vậy
- không có chuyện gì chứ?
- không sao chứ?
- Ta không sao. Các người đừng lắc a. Đầu ta quay vòng vòng...
Thật cảm động a T0T. Có thật ngiều người quan tâm đến ta.
Ủa? Mà trong đám người này không thấy Tiểu Hân?
Ta ngó xuống chỗ ngồi của Tiểu Hân. Nàng vẫn ngồi đấy a.
- Tiểu Hân. Người không lo cho ta sao?- ta làm mặt đáng thương nhìn Tiểu Hân
Chỉ là.... cô 1 câu cũng không nói; 1 ánh mắt cũng không bố thí cho ta.
Ta làm gì sai sao T0T
- Tiểu Hân. Mình làm gì sai sao
- Ô ô cậu đừng như thế mà
- Tiểu Hân
*reng reng reng*
Chuông cào lớp reo lên làm ta miễn cưỡng phải quay về chỗ ngồi
Tại sao Tiểu Hân lại giận ta vậy? Ta làm sai chỗ nào sao? Làm thế nào để Tiểu Hân hết giận bây giờ?
Đi theo sau Tiểu Hân. Không biết lúc nào đã đi đến sau vườn trường. Tiểu Hân đi ra đâu làm gì a?
- Tiểu Hân à. Mình... mình làm sai gì sao? Nếu sai ở đâu cậu nói đi; nhất định mình sẽ sửa mà. Đừng im lặng như thế.
Cứ tưởng Tiểu Hân sẽ im lặng. Nhưng không ngờ cô ấy trả lời, nói ra 1 câu làm ta hết sức bàng hoàng: “cậu... coi tớ là bạn thân sao?”
- cậu nói gì vậy. Đương nhiên rồi. Cậu là người bạn mình thân nhất nhất nhất.
- vậy tại sao có chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nu-phu-thay-doi-van-menh/1526600/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.