Ta tung tăng ra khỏi quán, đi được 1 đoạn mới nhớ ra: mình chưa gọi tài xế Trương đến đón mà đã đi rồi a.
Lúc đó. Ngay trước mặt ta là... trạm xe buýt. từ lúc trở thành Trần Y Trân. Ta quen làm tiểu thư đài các; ngày nào cũng người đưa đón mà quên mất cả sự tồn tại của xe buýt rồi a.
Vậy thì lần này đi xe buýt đi. Chỉ là phải ôm đống này hơi khổ a. Thôi kệ.
Quyết định xong ta lập tức đi ra trạm xe buýt đứng đợi. Tra bản đồ. xe ta cần đi là xe số 97. 15 phút nữa mới có 1 xe đến lần nữa.
15 phút.... 15 phút thôi mà. Chịu khó tý vậy.
Nhưng mà đống sách trên tay ta nặng muốn chết. Khiến ta có chút chật vật.
- chị gái xinh đẹp ơi.
Là gọi ta sao?
Ta quay sang. Là 1 cậu con trai. Nhìn rất cá tính a. Cơ mà nhìn hắn rõ ràng lớn hơn ta. Điều này chắc chắn hắn cũng biết - vì ta vẫn đang mặc đồng phục mà.
- xin lỗi. Cơ mà. Thứ nhất: Anh gọi tôi sao? Thứ 2: nếu cái thứ nhất đúng. Vậy thì xin nói rằng - tôi nhỏ tuổi hơn anh, không phải gọi tôi là chị gái.
- câu trả lời cho câu hỏi thứ 1: đúng vậy. Câu trả lời cho câu thứ 2: biết rồi - hắn nở nụ cười tươi rói chỉ vào đồng phục của ta- và còn câu tôi định nói khi gọi là: để tôi bê sách giúp a?
Ta phì cười. Hắn cũng thật hài hước.
- không cần - hắn là người lạ. Đề phòng vẫn hơn a.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nu-phu-thay-doi-van-menh/1526582/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.