"Mặc kệ có phải ảo cảnh hay không, Bối Noãn, nhà cô cũng thật thoải mái." Đỗ Nhược thoải mái ngã vào sô pha lớn trong phòng khách.
Chưa tới một giây, anh đã bị Lục Hành Trì xách lên.
Lục Hành Trì nói: "Chúng ta nên đi hỏi người phân phòng, xem họ có biết hay không vì sao căn hộ này đặc thù như vậy, vì sao trong một thành phố hoang phế lại có một nơi sạch sẽ mới mẻ như thế này."
Bối Noãn lại không nghĩ đi.
Bối Noãn không sợ chút nào.
Đây là một loại bản năng, cũng là một loại trực giác, Bối Noãn có thể tinh tường cảm giác được nơi này chính là nhà cô, mà không phải cảm giác kỳ quái có người làm lên một nơi giống như nhà.
Điều cô thật sự lo lắng là, một khi mở cửa ra ngoài thì sẽ không trở về được, Bối Noãn còn chưa hưởng thụ đủ.
Nhưng mà Lục Hành Trì lại không yên tâm.
Tại một nơi kỳ quái như thế này, Lục Hành Trì hoàn toàn không nghĩ tới chuyện mình đi ra ngoài, để Bối Noãn ở lại.
Giang Phỉ hỗ trợ giải quyết vấn đề, "Tôi đi ra ngoài hỏi thăm một chút."
Không bao lâu anh đã trở lại.
"Người phân phòng nói, trong thành xác thật còn có những chỗ như vậy, trong phòng còn đầy đủ đồ dùng cũng không có gì kỳ quái, có lẽ khi thây ma bùng nổ, chủ nhà đã đi ngay."
Bọn họ cảm thấy chuyện này thật bình thường, cũng không quan tâm.
Bối Noãn cầu xin nhìn Lục Hành Trì.
Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nu-phu-thanh-mau-o-mat-the/2177799/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.