Sáng sớm tỉnh dậy, chung quanh Bối Noãn đều là cảm giác quen thuộc.
Phòng sáng ngời, ánh mặt trời xuyên qua màn chiếu, dừng trên gối đầu.
Bao gối in hình con gấu nhỏ, đầu giường là cái đồng hồ báo thức Bối Noãn xài từ nhỏ cũng có hình con gấu.
Bối Noãn nhìn thời gian, giật mình, "Sao đồng hồ báo thức không kêu? Xong đời! Muộn rồi!"
Đang muốn ngồi dậy, bỗng nhiên hoảng thần, trong lúc nhất thời nghĩ không ra hiện tại là khi nào, và mình rời giường đi đâu.
Có người bỗng nhiên cúi người xuống.
Cặp mắt sáng như sao trời ở ngay trước mắt.
Môi bị đè xuống. Mềm mại ấm áp.
Bối Noãn bỗng nhiên thanh tỉnh.
Sáng sớm có cần k.ích thích như vậy không?
"Anh không muốn chiếm tiện nghi lúc em còn ngủ," Lục Hành Trì thấp giọng nỉ non, "Thật vất vả mới chờ em tỉnh lại."
Anh lại áp xuống, kiên nhẫn, trằn trọc, ôn tồn.
Bối Noãn nghĩ thầm, tỉnh thì không tính chiếm tiện nghi sao?
Anh kiên nhẫn hôn, Bối Noãn lại bỗng nhiên cảm thấy ngón tay Lục Hành Trì xẹt ngang qua cổ, kéo cổ áo thun xuống.
Bối Noãn hoảng sợ, theo bản năng duỗi tay đè lại.
Anh bắt lấy tay Bối Noãn, nhẹ nhàng mà kiên định để tay áp sát người, không lay động quần áo nữa mà cách tầng vải áo cùi đầu hôn chỗ vốn dĩ hẳn là nơi vết sẹo bắt đầu.
"Bối Noãn," giọng anh trước sau như một thật dễ nghe, "Không cần sợ hãi bị anh nhìn thấy."
Bối Noãn biết anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nu-phu-thanh-mau-o-mat-the/2177797/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.