Tiểu Quý cũng đã lên xe, hiện tại khẳng định không thể nói không đi Nghiêu trấn.
Cậu ta vội vã về nhà là bởi vì cha mẹ còn ở nhà, khi mạt thế đột nhiên bùng nổ, cha mẹ lớn tuổi đơn độc ở nhà, cậu ta không yên tâm, Bối Noãn thật hiểu.
Bối Noãn trầm mặc ngồi ở ghế phụ, nhìn chằm chằm quốc lộ trải dài phía trước mặt, tính toán.
Không có gì ghê gớm.
Trong sách Bối Noãn bị thương, cũng không có nghĩa cô Bối Noãn cũng sẽ bị thương.
Không nhất định sẽ trùng hợp như vậy, vừa lên núi là bị đụng phải một đám người xích mích làm Bối Noãn bị thương, ngay cả thật sự đụng phải, nếu cẩn thận ứng phó cũng chưa chắc sẽ có việc.
Tiểu Quý chỉ đường cho Lục Hành Trì, xe việt dã rẽ phải rẽ trái trên đường núi, hướng về phía núi lớn trùng trùng điệp điệp.
Ven đường rừng cây rậm rạp, thỉnh thoảng có địa phương có ruộng bậc thang, mỗi chỗ cách nhau rất xa mới có thể nhìn đến một thôn xóm.
Địa phương như vậy, ít người nên thây ma cũng ít đi, xe chạy thật sự thông thuận.
Đến giữa trưa rốt cuộc đã nhìn thấy từ phía xa, chênh vênh trên một ngọn núi cao cao, thấp thoáng giữa tầng tầng cây xanh là không ít phòng ốc nhà cửa.
Đã tới Nghiêu trấn.
Nghiêu trấn là một trấn cổ ngàn năm, trấn cổ này không giống bình thường, nó được xây dựng trên núi.
Năm đó nơi này có một phiên vương tạo phản, khi đánh không lại thì lui về phía sau, cuối cùng ở trên núi kiến tạo một trại nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nu-phu-thanh-mau-o-mat-the/1033314/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.