Mấy tuần nay nghe tình hình bị report, nhiều bạn bị mất truyện mất nick nên mình tạm dừng đăng truyện 1 hồi. Hôm nay mới quay trở lại đây nhé.
---
Chuyện gì có thể làm cậu bé ấp a ấp úng như vậy?
Phương Thần mãn nhãn đều là cầu xin, lại hơi xấu hổ, nói ra, "Anh chị...... Có thể giúp chúng em đi tới chỗ ba mẹ làm việc nhìn xem không? Em rất muốn...... tìm ba mẹ."
Phương Diệp ngắt lời Phương Thần, "Phải đi qua cả nửa thành phố, xa như vậy, nơi nơi đều là thây ma, quá nguy hiểm, em đừng làm phiền tới người khác."
Phương Thần chỉ chỉ Lục Hành Trì, "Anh, anh không biết đâu, anh này có bao nhiêu lợi hại, anh ấy khẳng định có thể làm được."
Đừng nói đi ngang qua nửa thành phố, đi ngang qua toàn bộ đại lục cũng không thành vấn đề.
Bối Noãn nghĩ thầm, xem như là cô hỗ trợ thực hiện nguyện vọng của Phương Thần sao?
Đang nghĩ ngợi, liền thấy Lục Hành Trì cúi sát mặt xuống thật gần mặt cô, "Là em muốn giúp bọn họ, vậy em cầu anh đi."
Bối Noãn có điểm vô ngữ.
"Anh muốn em cầu anh như thế nào?"
Bối Noãn cho rằng Lục Hành Trì sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, muốn cái gì "vị dâu tây" linh tinh, không nghĩ tới Lục Hành Trì chỉ mỉm cười một chút, "Nói câu dễ nghe."
Cái này cũng quá dễ dàng.
Đừng nói nói một câu dễ nghe, liền tính diễn ra một vở kịch hoàn chỉnh cũng không có vấn đề.
Bối Noãn lập tức thay đổi biểu tình, đôi mắt sáng long lanh, cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nu-phu-thanh-mau-o-mat-the/1033313/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.