Chương trước
Chương sau
Trong lòng Khuyết Dĩ Ngưng cảm thấy khác thường, nhưng nàng không có nhìn nhiều, Hầu Man Ny khôi phục dáng vẻ bình thường, tựa như nháy mắt vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng.

Hầu Man Ny: "Sao vậy? tìm đại ca em có chuyện gì sao? nói với chị cũng được, chút nữa về chị sẽ nói với ảnh."

Khuyết Dĩ Ngưng lắc đầu: "không có gì, tại thấy ảnh không quay về, nên tò mò hỏi chút thôi."

Vưu Lan Thanh cưỡi khẽ: "lớn vậy rồi, còn dính đại nha như vậy, khởi đầu trễ quá, hôm qua đâu có ngủ khuya đâu, đã ăn gì chưa?"

Khuyết Dĩ Ngưng: "dạ ăn rồi, ăn rất ngon."

Vưu Lan Thanh: "Tiếu Tiếu xuống ăn chưa?"

Khuyết Dĩ Ngưng: "không thấy Tiếu Tiếu, con không thấy con bé, con tưởng là mọi người đưa con bé ra ngoài cùng rồi."

Hầu Man Ny cười khổ: "để chị đi xem."

Tiếu Tiếu là con gái của Hầu Man Ny và Khuyết Lâm Dương, tên thật là Khuyết Oánh.

Nguyên chủ đối với cháu gái của mình không có ấn tượng sâu gì, theo lý mà nói nguyên chủ có quan hệ tốt với đại ca, thì quan hệ với cháu gái mình cũng sẽ không tệ, nhưng từ nhỏ đến lớn nguyên chủ chị gặp cô bé được vài lần.

Tiếu Tiếu là bé gái hướng nội thậm chí là tự kỷ, năm nay 10 tuổi.

Hôm qua Khuyết Dĩ Ngưng cũng không thấy cháu gái này, cô bé luôn trốn trong phòng không chịu ra.

Không bao lâu, Tiếu Tiếu được Hầu Man Ny dẫn xuống lầu.

Nàng mặc chiếc đầm nhung đỏ, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, tướng mạo giống mẹ, đôi mắt to tròn, có thể thấy được là một mỹ nhân hư hỏng.

Nàng thấy dưới lầu có nhiều người đang ngồi nhìn minh, có chút sợ hãi cúi đầu.

Khuyết Dĩ Ngưng im lặng đánh giá nàng, nhìn nàng như con chim cút nhỏ ngồi dựa vào sofa, được Khuyết ba và Khuyết mẹ chơi đùa cùng.

Nàng nắm váy nhỏ, nhìn đồ chơi trên tay ông bà, có rụt rè cười.

Khuyết Dĩ Ngưng ngồi một bên im lặng quan sát nàng, đôi khi trạng thái của đứa bé sẽ phản ánh rất rõ ràng tình trạng trong gia đình, nếu được cha mẹ yêu thương, không khí gia đình êm ấm, thì cho dù đứa nhỏ hướng nội cũng sẽ không nặng như vậy.

Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ có phải Khuyết Lâm Dương đang giở trò quỷ không, nàng phải tìm hiểu cái người này mới được.

Cho dù là quan hệ của hắn, địa vị xã hội của hắn, hay là tình trạng gia đình của hắn.

" Tiếu Tiếu, tiểu cô chơi với con được không?"

Khuyết Dĩ Ngưng nhìn Tiếu Tiếu nghiêng người, đối mặt với Tiếu Tiếu.

Tiếu Tiếu liền ngừng cười, ánh mắt khẩn trương nhìn xung quanh, thỉnh thoảng nhìn về phía Hầu Man Ny.

Khuyết Dĩ Ngưng vờ bực bội nhìn Hầu Man Ny nói: "Tiếu Tiếu sợ em vậy sao? em thực sự đáng sợ vậy hả?"

" Không có, từ nhỏ con bé đã như vậy rồi, rất sợ người," Hầu Man Ny giải thích, dùng mắt nói Tiếu Tiếu đừng sợ, "đây là tiểu cô, đừng sợ nha."

Tiếu Tiếu mím chặt môi, cúi đầu quay ngón tay của mình.

Thấy bầu không khí hạ xuống, Vưu Lan Thanh cũng không muốn để con gái mình phải xấu hổ, liền dụ cháu gái chơi cùng.

" Tiếu Tiếu à, để bà kiểm tra con nha, xem con ở trường học có ngoan không a."

Tiếu Tiếu gật đầu, biểu tình thả lòng.

Vưu Lan Thanh kiểm tra cộng trừ trong 10 số, Tiếu Tiếu cho đáp án rất nhanh, bộ dạng dường như không cần suy nghĩ.

Vưu Lan Thanh tăng độ khó, bắt đầu cộng trừ 100 số, Tiếu Tiếu cũng cho đáp án rất nhanh.

Hầu Man Ny: "mẹ, mẹ thử thêm phép nhân chia 100 số luôn đi."

Khuyết Tử Tịch làn nền líu lưỡi: "cái này với học sinh tiểu học là khó lắm nha."
Nếu là nhân chia, thì học sinh cấp hai, cấp ba còn phải ú ớ dùng máy tính.

Vẻ mặt Hầu Man Ny kiêu ngạo nói: "Tiếu Tiếu rất thông minh."

Nàng yêu thương vuốt tóc Tiếu Tiếu: "có thể đây là món quà trời cho nàng."

Vưu Lan Thanh thử phép tính nhân chia 100 số, Khuyết Tử Tịch ở bên cạnh dùng máy tính bấm, tốc độ bấm kết quả cũng không bằng Tiếu Tiếu nói ra.

Trình độ này cũng khiến cho Khuyết Dĩ Ngưng thấy kinh ngạc, ngón tay nàng gõ sofa trong lòng có chủ ý.

Khuyết ba và Khuyết mẹ cũng không định về thành phố sớm, cho nên lại bày một bàn mạt trượt, Khuyết Tử Tịch không chơi, nhưng Khuyết Sở Linh và Hầu Man Ny lại chơi.

Cái này là cơ hội cho Khuyết Dĩ Ngưng, nàng ngồi cạnh Tiếu Tiếu, dùng mấy món đồ chơi chơi cùng nàng.

Tiếu Tiếu dường như đã thả lỏng hơn, sau 2h Khuyết Dĩ Ngưng kiên trì không ngừng, Tiếu Tiếu đã biết nắm ngón tay nàng.
Khuyết Dĩ Ngưng hôn lên trán nàng một cái, Tiếu Tiếu ngại ngùng đỏ mặt.

"Cô dẫn con đi vẽ chút nhé?"

Tiếu Tiếu gật đầu, lộ cảm giác hứng thú.

Khuyết Dĩ Ngưng đưa nàng lên lầu, tìm giấy bút vẽ cho nàng, cùng nàng ngồi vẽ.

"Nhìn nè, Voi!"

Khuyết Dĩ Ngưng vẽ voi, mặt lại kêu ùm bò ùm bò.

"Tiểu cô, đó tiếng con trâu kêu."

Tiếu Tiếu cười vui vẻ, nhìn Khuyết Dĩ Ngưng vẽ các con vật khác, thấy vậy nàng cũng muốn vẽ theo, liền nhỏ giọng nói Khuyết Dĩ Ngưng dạy cho nàng.

"Được rồi, nhìn nè, phải vẽ như thế này."

Khuyết Dĩ Ngưng ôm Tiếu Tiếu vào lòng, nắm bàn tay nhỏ của nàng dạy nàng vẽ.

Ánh mặt trời chiếu đến, ánh vàng tỏa khắp nơi.

"Vẽ cũng được một hồi lâu rồi, chúng ta vẽ bức cuối nha, vậy vẽ nhà mình được không? vẽ hình dáng hay xuất hiện ở nhà dó, giờ thi xem chúng ta ai vẽ nhanh hơn nha."
Khuyết Dĩ Ngưng cầm giấy vẽ, nhìn Tiếu Tiếu lắc màu chỉ chỉ.

Nụ cười trên mặt Tiếu Tiếu nhạt dần, chần chờ gật đầu.

Người lớn luôn cho rằng con nít không hiểu chuyện, nhưng thực tế, con nít so với người lớn lại biết nhiều hơn thế.

Thấy Tiếu Tiếu vẽ, Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ thầm quả đúng là như vậy.

Khuyết Dĩ Ngưng đúng là muốn lợi dụng bạn nhỏ này, nhưng không có ý xấu gì, ít nhất làm bạn cũng chưa có mang mục đích tính toán gì.

Tiếu Tiếu vẽ màu sắc không tăm tối, thậm chí là dùng màu ấm, nhưng ở giữa tờ giấy là có một đường màu đen ngăn cách, đem cha mẹ chia ra hai bên, còn nàng nhỏ nhất đứng ở giữa.

Khuyết Dĩ Ngưng ôm nàng vào lòng, giúp nàng chải tóc rối.

Tay nàng nhanh nhẹn, giúp Tiếu Tiếu búi một cái tóc thành một kiểu dễ thương, Tiếu Tiếu nhìn chính mình trong gương, nụ cười lần nữa về lại trên khuôn mặt.
Khuyết Dĩ Ngưng hỏi nàng: "Tiếu Tiếu, mẹ con có đối tốt với con không?"

Tiếu Tiếu gật đầu.

Khuyết Dĩ Ngưng: " vậy ba con có đối tốt với con không?"

Tiếu Tiếu gật đầu.

Khuyết Dĩ Ngưng: "vậy ba con đối với mẹ con có tốt không?"

Tiếu Tiếu vô ý thức gật đầu, lại lắc đầu, lại gật đầu một cái, biểu tình bối rối.

Khuyết Dĩ Ngưng: "không cần lo chuyện này, đổi chút nhé, vậy con cảm thấy ba con có tốt với cô không?"

Tiếu Tiếu nhìn nàng, ánh mắt con nít trong sáng sạch sẽ, biểu hiện do dự hiện lên rất rõ ràng.

Khuyết Dĩ Ngưng tưởng nàng không biết, vấn đề này là nàng đột nhiên nghĩ đến mà hỏi, đứa nhỏ chưa chắc biết quan hệ của bọn họ, nhưng Tiếu Tiếu khiến nàng không ngờ được.

Tiếu Tiếu: "mẹ nói, ba hay giả vờ đối tốt với cô."

Âm thanh cô bé sợ hãi, hình ảnh cha mẹ không ngừng cãi nhau lại tràn ngập trong đầu nàng, nàng nhớ rõ từng câu của bọn họ, từng biểu tình của họ.
Con nít có thể nhớ rõ được nhiều thứ, nhưng bọn chúng không có sức phán đoán. Tiếu Tiếu không biết mình có nên hay không? không biết mình nói ra sẽ có hậu quả gì? cho nên trong lòng lo lắng, nhưng cán cân lại đổ về tiểu cô tốt bụng vừa chơi chung với nàng.

Nhưng sau khi nàng nói xong thì thấy sợ, tránh khỏi cái ôm của Khuyết Dĩ Ngưng, che miệng muốn chạy ra ngoài.

Khuyết Dĩ Ngưng bắt tay nàng, nhẹ nhàng vuốt lưng trấn an nàng.

Khuyết Dĩ Ngưng: "đừng sợ, đừng sợ, con không nói gì cả, đây là bí mật của hai ta, cô sẽ không nói với ai cả, con cũng sẽ không nói với ai, đúng không nào?"

Tiếu Tiếu gật đầu, Khuyết Dĩ Ngưng xoa khuôn mặt nhỏ của nàng, cười với nàng.

Tiếu Tiếu bình tĩnh trở lại, cúi đầu nói: "cô cô, cô vẽ cái gì vậy?"

Nàng nhìn không hiểu, không phải nói về gia đình sao, vì sao trong tranh của cô cô lại có nhiều hoa như vậy.
"Vì nhà cô có rất nhiều hoa, cho nên cô vẽ thật nhiều hoa."

Khuyết Dĩ Ngưng cười, cầm tờ giấy vẽ trong tay xé nát.

Tại nơi cha mẹ nàng em trai em gái nàng qua đời, đã mọc lên một bãi hoa dại rất lớn.

Khuyết Dĩ Ngưng không cho ai dọn nó, nàng ở trong ngôi nhà cao tầng cách đó không, ngày đêm trông nó.

"Nếu là bí mật thì đương nhiên không thể để cho ai biết."

Khuyết Dĩ Ngưng cầm giấy xé nát ném vào thùng rác, Tiếu Tiếu cũng làm theo nàng, đem giấy vẽ của mình xé nát, cũng ném vào thùng rác.

"Cô cô, sau này con có thể gọi điện cho cô được không?"

"Đương nhiên được rồi, vậy để cô lưu số điện thoại vào đồng hồ thông minh trên tay con nha, sau này nhớ cô, thì có thể gọi cho cô lúc nào cũng được."

Khuyết Dĩ Ngưng vẫn như cũ hoài nghi mục đích Khuyết Lâm Dương là xấu, mặc dù không có chứng cứ, nhưng nàng luôn tin trực giác của mình, hiện tại có câu trả lời của Tiếu Tiếu, coi như đã khẳng định suy nghĩ của nàng, và Hầu Man Ny nhất định là biết gì đó.
Khuyết Dĩ Ngưng lưu số của mình vào đồng hồ thông minh đeo trên tay Tiếu Tiếu, ngồi đối diện với cô bé.

" Tiếu Tiếu không sợ bị ba thấy, sẽ không vui hả?"

Tiếu Tiếu lắc đầu: "con sẽ không để ba phát hiện."

Khuyết Dĩ Ngưng xoa đầu khen ngợi nàng: "Tiếu Tiếu thật thông minh."

"Cô cô cũng không thích ba đứng không?"

Tiếu Tiếu nhìn nàng, chợt hỏi một câu.

Khuyết Dĩ Ngưng cả kinh trong lòng, nhớ đến vừa rồi ở trước mặt nghe Tiếu Tiếu nói, nàng không hề ngụy trang phẫn nộ và khổ sở, theo bản năng quên diễn trước mặt con nít.

"Vì thích là một thứ đồ có thể biến mất, ba con gạt cô, cho nên cô không thích ba con như vậy."

Nàng dựa trán cô bé, cười khẽ nói với nàng.

Khuyết Dĩ Ngưng có lo lắng trong lòng, nàng biết Tiếu Tiếu rất thông minh, hôm nay nàng dùng lời khách sáo nói với Tiếu Tiếu, khó tránh khỏi Khuyết Lâm Dương hoặc Hầu Man Ny cũng sẽ dùng lời khác sáo như vậy nói với nàng.
Nàng nhịn không được thở dài, nàng thực sự ghét người lớn.

Tiếu Tiếu không muốn xuống lầu, nên Khuyết Dĩ Ngưng đưa nàng về phòng.

Khi ra khỏi phòng, bên ngoài đã yên tĩnh, bàn mạt trượt không biết đã giải tán từ khi nào.

Khuyết Dĩ Ngưng giữ lan can nhìn xuống, đại sảnh không có ai.

Bậc thang nhà cũ làm bằng gỗ đã lâu không sửa nên hư vài chỗ, năm nay đã đổi cái mới, Khuyết Dĩ Ngưng đi dép vải dẫm lên, im lặng không tiếng động.

Gió thổi qua hành lang gấp khúc tạt vào hoa khô, khiến chúng lắc lư.

Khuyết Dĩ Ngưng nhìn xung quanh, đi qua nhà chính, đến nhà sau.

Dây leo bò trên tường héo queo rũ xuống.

Có tiếng nói khe khẽ, theo cơn gió thổi đến.

Khuyết Dĩ Ngưng vòng qua góc, mi khinh thiêu.

Màn đêm buông xuống đường về, mọi người xuất phát về thành phố, Khuyết Lâm Dương đi trước, cho nên Hầu Man Ny và Tiếu Tiếu ngồi chung xe với Khuyết Dĩ Ngưng.
Khuyết Dĩ Ngưng đánh tay lái nhìn gương chiếu hậu, hỏi Hầu Man Ny.

"Chị dâu, chi và Khuyết Sở Linh thân lắm hả?"

"Chị dâu em chồng gì mà chuyện thân lắm hay không a," Hầu Man Ny mím môi ngẩng đầu đối diện với Khuyết Dĩ Ngưng, "nhưng nhị muội thực sự không dễ thân thiện gì."

Mặt nàng có chút bất đắc dĩ, dường như khá chân thành.

"Miệng cô ta độc như vậy, ai mà thích cô ta chứ."

Khuyết Dĩ Ngưng tán đồng vừa nói vừa lái xe.

Khuyết Dĩ Ngưng cảm giác không chút gì thú vị, chỉ có Cố Sơn Tuyết là tốt nhất thôi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Khuyết yêu tinh: Lục đục với nhau thật là phiền, không bằng cùng lão bà quấn chăn lăn giường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.