Chương trước
Chương sau
Khuyết Dĩ Ngưng đưa Hầu Man Ny và Tiếu Tiếu về nhà họ, nhìn bọn họ xuống xe.

Tiếu Tiếu bị Hầu Man Ny kéo vào nhà, hiện tại trời cũng đã tối hẳn, biệt thự sáng đèn, nhìn cây cối phía sau xanh tươi, lộ ra sự u ám.

Khi Tiếu Tiếu đứng ở cửa thì quay đầu nhìn Khuyết Dĩ Ngưng.

Khuyết Dĩ Ngưng quơ tay với nàng, Tiếu Tiếu gật đầu một cái nhỏ, rồi đi vào trong.

Khuyết Dĩ Ngưng lần nữa ngồi về ghế tài xế, đi vào quốc lộ.

Nàng dùng bluetooth gọi cho Cố Sơn Tuyết, hỏi cô ở đâu.

"Ở nhà, cô về rồi hả?"

Hiện tại mới là mùng hai, chưa đến ngày đi làm lại, Cố Sơn Tuyết ở nhà làm một mình.

"Ừ, về rồi." Khuyết Dĩ Ngưng trả lời, sau đó giải thích vì sao gọi đến, "tôi muốn biết một chuyện, nhưng không tìm được ai tin tưởng, cô có người nào đáng tin có thể giới thiệu cho tôi không?"

Cố Sơn Tuyết: "ngay bây giờ sao? để tôi hỏi dùm cô cho."

Khuyết Dĩ Ngưng: "được, vậy tôi chờ tin cô."

Cố Sơn Tuyết: "được."

Khuyết Dĩ Ngưng đảo tay lái, đi về nhà mình.

Kỳ thực nàng muốn tìm Cố Sơn Tuyết, nhưng không biết tìm cớ gì, gặp mặt thì nên nói gì, không có mục đích rõ ràng gì cả.

Có thể dựa vào thân phận bạn bè, Khuyết Dĩ Ngưng cũng không cần lý do đến nhà gặp Cố Sơn Tuyết, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng không muốn tình huống sẽ thành như vậy, nếu Cố Sơn Tuyết quá quen thuộc nàng, thì cho dù nàng lộ điểm gì đó cũng sẽ không có còn cảm giác gì nữa, như vậy sẽ hỏng chuyện/

Cố Sơn Tuyết bên kia nhanh chóng nhắn tin cho nàng, nói là đã hẹn xong.

[ Cố thục nữ ]: người này đã hợp tác với tôi lâu rồi, tin tức khá nhanh, ngày mai tôi dẫn cô đi.

[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: được!

[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: vậy ngày mai chúng ta gặp nhau!

[ Cố thục nữ ]: được, mai gặp.

Trong lòng Khuyết Dĩ Ngưng mừng thầm, không cần tìm cơ hội nữa, cơ hội tự đến cửa rồi.

Tuy mong chờ ngày mai, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng về nhà cũng không nghỉ ngơi liền, sau khi tắm xong nàng ngồi trước laptop.

Để chặn Vương Duệ Nguyên đảo ngược tình thế, hoặc có người chỉ hắn nắm giữ, Khuyết Dĩ Ngưng phải nhanh chóng đánh hạ thêm một công ty khác trong tay hắn.

Nàng trước giờ không nghĩ mình là người tốt, người khác chọc nàng thì phải trả giá thật lớn.

Nàng thừa nhận thủ đoạn của mình không quang minh, nhưng thế giới này chính là như vậy, chính nghĩa và pháp luật có hữu dụng, nhưng đối mặt với quyền lực và tiền bạc thì sẽ không còn gì là chính nghĩa nữa, pháp luật thì vô tình, nhưng để duy trì vận chuyển nó thì cần có con người, chỉ cần là người, thì mọi thao tác bên trong đều ảnh hưởng cực lớn.

Khuyết Dĩ Ngưng từng tin tưởng vào pháp luật, nàng từng dùng hết sức để tìm chứng cứ, hy vọng có thể được pháp luật giúp đỡ, vạch trần chân tướng thật sự, đem những tên hung thủ kia ra ánh sáng công lý, nhưng sau khi gửi đi không lâu, mọi việc không hề được giải quyết, đến cả chứng cứ cũng mất tích, ngược lại nàng đánh rắn động cỏ, suýt chết vài lần.

Nàng không thất vọng cơ quan tư pháp, nhưng nàng đối với lòng người đã thất vọng.

Qủa thật có chính trực hay công nghĩa đều là giả, tựa như ngọn lửa trong đêm khuya, âm thanh tiền quyền khiến bọn họ ngậm miệng, bịt đi những tiếng nói mà bọn họ muốn cất lên.

Khuyết Dĩ Ngưng nhìn văn kiện, hé môi.

Nàng rũ mắt, muốn thấy mình giữa ban ngày,

Ở nơi sâu trong nhà, có nhiều thứ lạ lẫm chụm lại với nhàu xì xào, quấn lấy mập mờ thân thiết.
Người a, thực sự là sinh vật quen nói láo.

Đêm dài đi qua, đảo mắt trời đã sáng.

Khuyết Dĩ Ngưng vì suy nghĩ nhiều, đêm khuya mới ngủ, cho nên bị điện thoại đánh thức, đến cả tên hiển thị không nhìn liền bắt máy, âm thanh có chút mơ màng.

"Cô còn chưa dậy hả?"

Cố Sơn Tuyết trầm mặc một hồi, âm thanh không tự chủ nhỏ lại.

Khuyết Dĩ Ngưng ờ dài một tiếng, sau đó mới phản ứng được là ai, liền mở mắt.

Nàng không tự chủ ngáp một cái, mang theo giọng mũi gọi tên Cố Sơn Tuyết.

Ngữ điệu mềm mại, tựa như đang làm nũng, đến cả chính nàng cũng không phát hiện.

"Tôi dậy rồi, đến giờ rồi à, tôi có đặt báo thức rồi mà ta."

Khuyết Dĩ Ngưng nhìn di dộng hiển thị 1h chiều, có chút mệt mỏi dụi mắt.

"Cô ở đâu vậy?"

Khuyết Dĩ Ngưng vén chăn lên hỏi, mang dép đi vào phòng tắm.
"Ừ... trước cửa nhà cô."

"Cái gì?" Khuyết Dĩ Ngưng liền tỉnh hồn, "cô chờ tôi một chút, tôi đi mở cửa liền."

Khuyết Dĩ Ngưng ném di động lên giường, chạy vào phòng tắm.

Lấy lược chải tóc hai cái sau đó dụi mắt, trước ngậm nước súc miệng một chút, nhổ ra sau đó đi mở cửa.

Cố Sơn Tuyết mặc áo khoác dài đứng đó, nhìn xinh đẹp khoan khoái, Khuyết Dĩ Ngưng cười một cái, hy vọng mình thức khuya không bị mụn, vừa rồi nàng còn chưa soi gương.

"Sơn Tuyết, ở đây có dép, cô vào mang rồi ngồi đâu đó đi nha, tôi đi rửa mặt một cái."

Khuyết Dĩ Ngưng không dám để đối phương nhìn tỉ mỉ, khuôn mặt chưa rửa khiến thiếu nữ mới lớn cảm thấy không được sạch, nàng để Cố Sơn Tuyết đi vào, rồi vội vàng chạy vào phòng tắm.

Cố Sơn Tuyết chưa từng đến nhà Khuyết Dĩ Ngưng, mỗi lần đều chỉ đưa đến dưới lầu rồi về.
Màu sắc nhà Khuyết Dĩ Ngưng ấm áp, có nhiều chậu hoa, trên tường còn có tranh vẽ, đủ để thể hiện nàng có tính thẩm mỹ.

Cố Sơn Tuyết không dám nhìn loạn, lịch sự ngồi ở sofa phòng khách, chờ Khuyết Dĩ Ngưng thu dọn.

Khuyết Dĩ Ngưng rửa mặt xong thì mang dép từ phòng tắm đi tới.

"Sơn Tuyết à, trong tủ giữ ấm có đồ uống đó, cô muốn uống gì thì tự lấy nhé."

Cố Sơn Tuyết gật đầu, ánh mắt không nhìn Khuyết Dĩ Ngưng đang chỉ đồ uống trong tủ, mà nhìn trên đầu của Khuyết Dĩ Ngưng.

Khuyết Dĩ Ngưng đang chuẩn bị trang điểm, trên đầu đeo cài tai thỏ, nó cứ lắc lư theo động tác của Khuyết Dĩ Ngưng

Ngón tay Cố Sơn Tuyết giật giật, thật đáng yêu, muốn nắn mấy cái ghê ta.

Khuyết Dĩ Ngưng không để Cố Sơn Tuyết chờ lâu, bước một cái liền chui tọt vào phòng ngủ.

Có nhiều thời gian Khuyết Dĩ Ngưng sẽ skincare một hồi, nhưng hiện tại nàng không có thời gian, vội thoa chút kem dưỡng lên, nàng nhanh chóng trang điểm trang nhã một chút, mở phòng quần áo lấy bộ hôm nay cần mặc thay ra rồi ra khỏi phòng ngủ.
Trước sau chỉ chừng 10 phút, cái này khiến Cố Sơn Tuyết có chút ngỡ ngàng.

"Đi thôi, ra cửa nào."

Khuyết Dĩ Ngưng nghiêng đầu, chọn một đôi giày trong tủ giày.

Cố Sơn Tuyết: "có muốn ăn chút gì đó không?"

Khuyết Dĩ Ngưng lắc đầu: "không cần, không phải hẹn người rồi sao? chờ gặp xong rồi nói đi."

Cố Sơn Tuyết nghe vậy thì đổi địa điểm gặp mặt thành quán trà.

Khuyết Dĩ Ngưng và Cố Sơn Tuyết đến trước và chờ người hẹn tới.

Không lâu sau, có người đến.

Đó là một thanh niên tầm 30 tuổi, nhìn có vẻ mất ngủ không còn tinh thần, đội mũ lưỡi trai, ngồi sau lưng hai người.

Khuyết Dĩ Ngưng còn tưởng là mình hiểu lầm, thì nghe người sau lưng nói.

"Đã lâu không gặp, mới đầu năm có người khách xinh đẹp đến làm việc rồi, cái này khiến tôi lên tinh thần không ít nha."

Âm thanh người thanh niên mang theo sự lười nhác bất cần, tuy có chút dịu dàng nịnh hót.
"Cô đúng là một người đẹp đó, tôi tên là Lâm Chân, đây là danh thiếp của tôi."

Hắn giả vờ như đang nhặt đồ, đem danh thiếp để bên tay Khuyết Dĩ Ngưng.

"Hai người nói chuyện đi, tôi đi gọi đồ uống."

Cố Sơn Tuyết đứng dậy rời khỏi bên cạnh Khuyết Dĩ Ngưng.

Khuyết Dĩ Ngưng biết Cố Sơn Tuyết tự dẫn mình đến gặp người này, nói rõ người đàn ông Lâm Chân này làm việc rất đáng tin, hơn nữa cách đối phương xuất hiện rất chuyên nghiệp, Khuyết Dĩ Ngưng ở đây trước đó cũng không ngờ mình bị theo dõi, đối phương cẩn thận như vậy khiến nàng rất hài lòng.

Cho nên Khuyết Dĩ Ngưng không kéo dài, liền đi thẳng vào vấn đề, nàng lấy phong bì ra, trong phong bì có ba tấm hình, dùng cách vừa rồi đưa đến.

"Nhiệm vụ của tôi số lượng hơi nhiều, hy vọng anh có đủ người."
"Đương nhiên không thành vấn đề, chỉ cần cô đưa đủ tiền, nhiệm vụ nhất định sẽ hoàn thành."

Lâm Chân tháo mũ xuống, chống đầu nhìn ra cửa kính đáp lại, sau đó đem phong bì cho vào túi, lấy trong túi ra ba tấm hình kia.

"Đây là đại ca tôi, Khuyết Lâm Dương, tôi nhờ anh theo dõi hắn, tìm hiểu tình hình của hắn gần đây, với xem hắn có lén lút hay đến chỗ quan trọng nào không? đây là vợ hắn, Hầu Man Ny, còn đây là nhị tỷ tôi Khuyết Sở Linh, hai người này quan hệ không tầm thường, tôi cũng muốn biết về bọn họ."

Khuyết Dĩ Ngưng cố gắng tóm tắt yêu cầu: "trọng điểm là đại ca tôi, tôi muốn biết tình trạng của hắn, cho dù là gia đình hay là sự nghiệp, càng chi tiết càng tốt."

"Không thành vấn đề."

Lâm Chân nhìn ba tấm hình, liền báo giá đặt cọc.

Cái giá này so với Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ thì quá tiện nghi rồi, nàng hỏi số tài khoản của đối phương, dùng điện thoại nhắn tin, nói chút nữa sẽ chuyển tiền qua.
"Được rồi, đến khi đó cứ liên hệ số trên danh thiếp của tôi là được, chỉ cần gửi tiền, sẽ hành động ngay."

Lâm Chân đội mũ rồi rời chỗ ngồi.

Hắn đến trước quầy, gọi đồ uống.

Cố Sơn Tuyết đứng bên cạnh, Lâm Chân ra dấu tay với cô, giả vờ như chơi điện thoại nhắn tin cho Cố Sơn Tuyết.

[ đã làm theo như cô nói, tôi báo giá chiết khấu rồi đó. ]

Cố Sơn Tuyết cúi đầu nhắn lại, nhìn nhân viên trong quầy gật đầu, sau đó về chỗ ngồi.

Lâm Chân nhìn màn hình có tin nhắn đến, chậc một tiếng.

[ số còn lại tôi sẽ đưa cho anh. ]

Đối với khách lạ Lâm Chân không giảm giá, chưa nói mới đang còn tết phải tăng giá nữa, Cố Sơn Tuyết đã dặn hắn trước nên báo giá chiết khấu, còn lại tự trả những số khác, đúng là có ý tứ.

Bất quá bí mật khách hàng hắn không định hỏi, có tiền là được rồi.
Lâm Chân kéo vàng nón xuống, cầm đồ uống nóng, ngâm nga ra khỏi quán trà.

Khuyết Dĩ Ngưng nhìn bóng lưng hắn đi, nhìn về phía Cố Sơn Tuyết.

"Hắn báo giá rẻ hơn tôi tưởng nhiều."

"Tôi với hắn có chút quen biết, có thể là nể mặt bạn bè nên lấy giá rẻ đó."

Thần sắc Cố Sơn Tuyết nhàn nhạt, nhìn nhân viện phục vụ đi tới, mang đồ uống nóng lên cho các nàng.

Khuyết Dĩ Ngưng gật đầu, Cố Sơn Tuyết thân thiết với thám tử tư, xem ra cô từng tìm người điều tra giúp rồi, mà thứ cô điều tra nhất định là chuyện nhà cô, liên quan đến bí mật của đối phương, Khuyết Dĩ Ngưng cũng biết dừng lại ở trọng tâm câu chuyện.

Cố Sơn Tuyết gọi chocolate nóng cho Khuyết Dĩ Ngưng, một hồi sau nhân viên lại mang thêm mỳ ý và bánh kem ngọt lên, để trước mặt Khuyết Dĩ Ngưng.

Khuyết Dĩ Ngưng: "cô gọi đồ ăn giúp tôi hả?"
Cố Sơn Tuyết gật đầu, do dự một chút nói: "thức đêm không tốt cho thân thể đâu."

Khuyết Dĩ Ngưng gật đầu: "tôi biết rồi."

Khuyết Dĩ Ngưng có yêu cầu cao với vóc dáng mỹ nhân của mình, thời gian thức đêm không thể quá nhiều, dù sao thức đêm là nguyên nhân dẫn đến lão hóa và béo phì, là con dao trí mạng vô hình a.

"Tôi cũng không thức đêm thường xuyên đâu, chỉ thình thoảng thôi à."

Khuyết Dĩ Ngưng múc một muỗng bánh kem, cho vào miệng, vui vẻ híp mắt.

Nàng nhìn Cố Sơn Tuyết, đôi môi đỏ xinh đẹp cong lên.

"Tôi rất ngoan mà."

Một chữ này tựa như công tắc kích lên điều cấm kỵ, khiến cho ký ức đã niêm phong trong đầu lại ùa về.

Nhiệt khí mập mờ quyện cùng hương vị ấm áp, quấn quanh làn môi.

Thấy cái muỗng nhỏ đưa đến trước mặt Cố Sơn Tuyết hoàn hồn, hương vị bánh nhìn có vẻ ngọt ngào vô cùng.
"Nếm thử đi!"

Khuyết Dĩ Ngưng lại cười minh diễm, ngữ điệu hơi lên, tựa như đang dỗ dành.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Cố tiểu thư: [ não chết máy ]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.