Niếp Vi Vi cúi đầu cắn môi, trên mặt lộ ra vẻ vừa ngượng ngùng lại thấp thỏm, cô cũng không dám ngồi xuống, chỉ đứng đan hai tay vào nhau, khó khăn ngẩng đầu lên, hỏi: "Lan tổng... Có thể đừng sa thải tôi được không? Tôi hứa sẽ không để ảnh hưởng đến công việc, tôi xin cam kết ạ!"
Lan Ngọc Dung đứng dậy đi đến bên cạnh Niếp Vi Vi, vỗ vỗ lưng cô ấy: "Ngồi trước đi, ai bảo công ty muốn sa thải em? Mang thai không có lỗi, em không phải nói xin lỗi. Em không cần xin lỗi chị, cũng không cần xin lỗi công ty."
Niếp Vi Vi trong mắt tràn đầy hi vọng, cô nhìn chằm chằm Lan Ngọc Dung: "Lan tổng..."
"Chị cũng đang mang thai, chẳng lẽ chỉ vì chị mang thai, mà phải đóng cửa công ty?" Lan Ngọc Dung cũng ngồi trên ghế sô pha nhỏ với cô ấy, cô nhìn sắc mặt tái nhợt của Niếp Vi Vi, đắn đo nói, "Em muốn sinh đứa bé này?"
Niếp Vi Vi im lặng một hồi, thanh âm có chút không rõ ràng: "Hai năm trước em đã phải trải qua một cuộc phẫu thuật, cứ nghĩ rằng mình không thể mang thai nữa... Hiện tại có đứa bé... Em, em còn chưa nghĩ ra." Cô quay đầu nhìn Lan Ngọc Dung, giọng yếu ớt nhưng ẩn chứa một sự kiên định thầm kín, "Nếu em có thể giữ được công việc này, thì em cũng có thể tự mình nuôi nấng đứa bé này."
Lan Ngọc Dung thật sự cảm phục trước dũng khí của Niếp Vi Vi, an ủi cô ấy: "Về mặt công việc, chị tin tưởng em. Chị chỉ là lo cho em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nu-phu-phan-dien-mang-bung-bau-di-lua-nguoi-phai-lam-sao-day/910600/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.