Chương trước
Chương sau
Niếp Vi Vi cúi đầu cắn môi, trên mặt lộ ra vẻ vừa ngượng ngùng lại thấp thỏm, cô cũng không dám ngồi xuống, chỉ đứng đan hai tay vào nhau, khó khăn ngẩng đầu lên, hỏi: "Lan tổng... Có thể đừng sa thải tôi được không? Tôi hứa sẽ không để ảnh hưởng đến công việc, tôi xin cam kết ạ!"
Lan Ngọc Dung đứng dậy đi đến bên cạnh Niếp Vi Vi, vỗ vỗ lưng cô ấy: "Ngồi trước đi, ai bảo công ty muốn sa thải em? Mang thai không có lỗi, em không phải nói xin lỗi. Em không cần xin lỗi chị, cũng không cần xin lỗi công ty."
Niếp Vi Vi trong mắt tràn đầy hi vọng, cô nhìn chằm chằm Lan Ngọc Dung: "Lan tổng..."
"Chị cũng đang mang thai, chẳng lẽ chỉ vì chị mang thai, mà phải đóng cửa công ty?" Lan Ngọc Dung cũng ngồi trên ghế sô pha nhỏ với cô ấy, cô nhìn sắc mặt tái nhợt của Niếp Vi Vi, đắn đo nói, "Em muốn sinh đứa bé này?"
Niếp Vi Vi im lặng một hồi, thanh âm có chút không rõ ràng: "Hai năm trước em đã phải trải qua một cuộc phẫu thuật, cứ nghĩ rằng mình không thể mang thai nữa... Hiện tại có đứa bé... Em, em còn chưa nghĩ ra." Cô quay đầu nhìn Lan Ngọc Dung, giọng yếu ớt nhưng ẩn chứa một sự kiên định thầm kín, "Nếu em có thể giữ được công việc này, thì em cũng có thể tự mình nuôi nấng đứa bé này."
Lan Ngọc Dung thật sự cảm phục trước dũng khí của Niếp Vi Vi, an ủi cô ấy: "Về mặt công việc, chị tin tưởng em. Chị chỉ là lo cho em mà thôi. Em chưa tốt nghiệp phải không? Cũng không có nhiều kinh nghiệm xã hội, việc nuôi dạy một đứa bé, cũng không dễ dàng như em nghĩ." Cô vỗ nhẹ lên bàn tay đang nắm chặt của Niếp Vi Vi, "Em phải suy nghĩ thật cẩn thận mới được."
"Vâng, em sẽ suy nghĩ kĩ càng ạ."
Lan Ngọc Dung nhớ lại sự việc trong phòng vệ sinh, hỏi, "Vi Vi, em... đã nói chuyện với bạn trai của em chưa?"
Niếp Vi Vi do dự một lúc rồi nói, "Anh ta... anh ta có bạn gái mới, người phụ nữ đó đã mang thai được bốn, năm tháng. Anh ta nghĩ em nói dối việc mang thai để níu kéo anh ta."
Trong khi nói chuyện, Niếp Vi Vi không kìm được rơi nước mắt.
Lan Ngọc Dung ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cô: "Khóc một lúc cũng tốt, giải toả ra ngoài. Đàn ông ấy à, không bằng tin bản thân mình."
Niếp Vi Vi chỉ khóc một lúc rồi nhanh chóng dừng lại, hôm nay cô đã rất buông thả rồi, không nghĩ sẽ làm phiền đến Lan tổng nhiều như vậy.
"Lan tổng, em có thể tiếp tục ở lại sao?"
"Tất nhiên rồi. Như vậy đi - em... em là sinh viên chuyên ngành thiết kế trang sức phải không?" Lan Ngọc Dung hỏi, Niếp Vi Vi gật đầu, Lan Ngọc Dung tiếp tục nói, "Ngày hôm ấy chị đã nhìn thấy bản thiết kế sơ lược của em trên màn hình máy tính, trông khá có hồn, nhưng hiện tại hẳn em vẫn còn đang trong thời gian thực tập, nên chưa thể vào bộ phận thiết kế trang sức, đúng không?"
Niếp Vi Vi gật đầu.
"Vậy tới đây em giúp chị thiết kế một bộ trang sức thích hợp để tham dự dạ tiệc, nếu như đủ tiêu chuẩn, chị sẽ cho người bên bộ phận nhân sự phá lệ cho em hoàn thành kỳ thực tập trước thời hạn, em cũng có thể trực tiếp vào bộ phận thiết kế trang sức - em có muốn đến bộ phận thiết kế trang sức không?"
Niếp Vi Vi nghe thấy vậy thì điên cuồng gật đầu, tất cả những gì Lan Ngọc Dung nói đều đâm trúng tim cô. Cô kích động đứng dậy, cúi đầu chào Lan Ngọc Dung: "Vâng! Cảm ơn Lan tổng, cảm ơn Lan tổng! Em nhất định sẽ cố gắng! Em nhất định sẽ thiết kế được một bộ trang sức khiến chị vừa ý!"
Lan Ngọc Dung cũng đứng dậy, ngăn cô ấy cử động nhiều: "Được rồi, được rồi, Vi Vi, đừng quá kích động. Công ty và nhân viên là sự lựa chọn hai chiều, vì em đã chọn Vĩnh Giai, điều đó cho thấy rằng em thích nơi này, mà Vĩnh Giai chọn em, cũng nói lên rằng em là người thích hợp. Hy vọng em và Vĩnh Giai có thể giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ. Cũng chúc em sớm trở thành một nhà thiết kế được nhiều người biết đến."
Lời này đang ám chỉ Niếp Vi Vi không cần bắt mình phải khúm núm như vậy, Niếp Vi Vi hiểu ra, cô thu hồi vẻ mặt hèn mọn, nghiêm nghị hít sâu một hơi: "Vâng, cám ơn Lan tổng đã động viên em."
Lan Ngọc Dung cười với cô: "Cố gắng lên, chị tin rằng em nhất định có thể."
"Vâng. Vậy Lan tổng, em đi làm việc trước đây."
"Được."
Sau khi xử lý xong chuyện của Niếp Vi Vi, Lan Ngọc Dung thở phào nhẹ nhõm.
Cô cũng nhân cơ hội này trao đổi qua với Giám đốc Nhân sự, nói rõ một số vấn đề phúc lợi của Vĩnh Giai dành cho nhân viên nữ, chẳng hạn như thời kỳ kinh nguyệt, mang thai, sau sinh và các thời kỳ đặc biệt khác - cố gắng mang đến cho mọi người một môi trường làm việc thoải mái không căng thẳng.
Điều quan trọng nhất là, cô muốn gỡ bỏ một số hạn chế của công ty trong việc tuyển dụng - thế nào là có phải người mới lập gia đình không? Trong thời gian tới đây muốn có con hay không? Có phải đang mang thai hay không? Muốn sinh con thứ hai không? Hay đến tuổi này vẫn còn độc thân? Các câu hỏi liên quan đến việc phân biệt như vậy, đều không được phép hỏi trong cuộc phỏng vấn.
"Miễn là người được phỏng vấn có đủ năng lực cho công việc, những thứ kia chúng ta không cần quan tâm." Lan Ngọc Dung đặc biệt dặn dò, "Loại câu hỏi này không nên có trên tin tuyển dụng, chỉ cần yêu cầu kỹ năng chuyên môn trên đó là được rồi. Nếu có đặc biệt hỏi đến, cũng phải trả lời không để ý tới."
Giám đốc Nhân sự có chút khó xử, mặc dù điều này nghe có vẻ tốt, nhưng nó cũng khiến bọn họ gặp khó khăn hơn trong việc lựa chọn nhân tài, nhân lực cần thiết cho cuộc phỏng vấn cũng như việc đưa ra các phúc lợi liên quan đến vấn đề tài chính, đều phải điều chỉnh tương đối nhiều.
"Tôi hiểu, để cải cách ngay trong một sớm một chiều là tương đối khó khăn, các chị còn phải đào tạo lại nhân viên của mình. Nhưng tôi tin rằng, chỉ cần sẵn sàng, nhất định có thể làm được." Lan Ngọc Dung nói, "Chị Trương, đều là phụ nữ với nhau, nếu đặt mình vào vị trí của người khác mà suy nghĩ một chút, sẽ có động lực hơn rất nhiều."
Giám đốc Nhân sự, cũng chính là Trương Ngải Kỳ, năm nay ba mươi bảy tuổi, đã có hai con, con trai lớn mười ba tuổi, năm nay học lớp bảy, con gái thứ hai tám tuổi, cũng đang học lớp hai.
Thời gian đầu việc sinh con thực sự rất khó khăn đối với cô ấy, nhưng cô ấy đã khổ cực kiên trì như thế nào, các cấp trên đều biết.
Khi nghe Lan Ngọc Dung muốn cải cách ở phương diện công ăn việc làm cho phụ nữ, cô thực sự khá vui mừng nhưng cũng có chút xíu sự ghen tị, nếu công ty cô sớm làm như vậy thì đã tốt rồi.
Tuy nhiên ở góc độ nhân sự, cô cũng phải cân nhắc rất nhiều thứ khác - hiện tại Lan Ngọc Dung nói đặt mình vào vị trí của người khác mà suy nghĩ một chút, cô liền không còn do dự nữa, gật đầu đồng ý: "Được rồi, Lan tổng chịu sửa đổi một số chế độ của công ty như vậy, thực sự rất quyết đoán, tôi cũng không thể để Lan tổng mất thể diện được. Ba tháng sau, nhất định sẽ hoàn thiện một chế độ mới tốt hơn."
"Khiến chị Trương phải vất vả rồi."
Lan Ngọc Dung lại trao đổi qua với Trương Ngải Kỳ về chuyện của Niếp Vi Vi, Trương Ngải Kỳ bày tỏ có thể điều chuyển vị trí, sắp xếp cho cô ấy được trở thành nhân viên chính thức trước thời hạn, sẽ đưa cô ấy đến chào hỏi người phụ trách bộ phận thiết kế trang sức.
Trước khi rời khỏi văn phòng, Trương Ngải Kỳ cười nói: "Lan tổng, sau khi cô mang thai, ngày càng xinh đẹp đó."
Lan Ngọc Dung cũng cười: "Cảm ơn chị."
"Lan tổng, có cần tôi thuê tài xế giúp cô không?"
Lan Ngọc Dung cúi đầu nhìn qua bụng của mình - thiếu chút nữa cô cũng quên mất mình có nhu cầu ấy - cô cười gật đầu: "Vậy thì tốt quá, chị Trương thật có lòng."
"Việc nên làm thôi." Trương Ngải Kỳ cười nháy mắt với Lan Ngọc Dung, rời khỏi văn phòng chủ tịch, đi họp với các nhân sự thuộc bộ phận nhân sự và bộ phận hành chính.
Hôm nay Lan Ngọc Dung làm việc rất hiệu quả, trước buổi trưa, cô đã giải quyết xong một số việc liên quan đến Niếp Vi Vi và nhân sự của công ty, cô đứng dậy hoạt động một chút, sau đó nhờ Đồng Đồng mời người phụ trách bộ phận thiết kế thời trang tới. Chuẩn bị xử lí nốt chuyện bản thảo thiết kế.
"Hôm nay người phụ trách bộ phận thiết kế thời trang không có ở công ty, Lan tổng." Đồng Đồng đáp, "Anh ấy đến công xưởng kiểm tra rồi ạ."
"Vậy thì..." Lan Ngọc Dung hơi do dự, có vẻ gặp riêng thành viên khác thuộc phòng ban của người ta, hình như không được thích hợp cho lắm.
"Hôm nay Davis, giám đốc bộ phận dịch vụ người mẫu ngôi sao có mặt ở đây. Chị có muốn gặp anh ấy không?" Dạo này Lan Ngọc Dung lần lượt tìm gặp các giám đốc của các bộ phận khác nhau, Đồng Đồng theo bản năng liền đề cử Davis.
Davis bình thường rất ít khi ở công ty, thường bay tới bay lui khắp nơi, anh thích xem các cuộc triển lãm, triển lãm quần áo, người mẫu, thư pháp hội họa, thiết kế, trình diễn catwalk, nhạc kịch, sân khấu,... anh ấy đều sẽ xem.
Những thứ này có thể mang lại cho anh ấy nguồn cảm hứng, những ngôi sao mà được anh phục vụ qua, về cơ bản sẽ không bao giờ muốn đổi sang công ty khác.
Davis là một người cuồng công việc chính cống, cũng là một người mê phim truyền hình xuyên không, lại còn là một người đàn ông có gu thời trang hoàn hảo.
Lần đầu tiên Lan Ngọc Dung thấy anh ấy, liền không khỏi cảm khái, thế này chẳng trách bộ phận dịch vụ người mẫu ngôi sao là bộ phận nổi tiếng nhất của Vĩnh Giai, cũng là bộ phận có thể kiếm ra tiền nhất — tất nhiên, đó cũng có thể là bộ phận sẽ đốt tiền nhất.
Davis, là người mang hai dòng máu Trung - Anh, thân cao chân dài, lối ăn mặc hay cử chỉ tác phong cũng mang đậm hơi hướng phương Tây, tai đeo một chiếc khuyên đầy khoa trương, trên ngón trỏ của bàn tay trái có một chiếc nhẫn do chính anh ấy thiết kế, dây chuyền đeo trên cổ trông cũng rất đặc biệt, có lẽ cũng do Davis tự thiết kế.
Nói tóm lại - cả người Davis chính là mang cho người ta cảm giác khởi đầu trend mới, đầy trào lưu.
"Bọn họ nói rằng cô đang mang thai, thật hay giả vậy?" Sau khi Davis đóng cửa văn phòng lại, anh đi tới bên cạnh Lan Ngọc Dung, chống khuỷu tay lên ghế của cô, dựa sát vào cổ Lan Ngọc Dung, tư thế mập mờ, "Mấy tháng không gặp, trông cô xinh đẹp lên nhiều đấy."
Lan Ngọc Dung dời hai tay ra khỏi bụng cho Davis thấy: "Bọn họ nói không sai đâu, tôi đúng là đang mang thai."
Davis lắc đầu đầy tiếc nuối, đứng thẳng dậy: "Vậy xem ra tôi không thể hẹn hò với cô rồi."
"Anh mà cũng thiếu người để hẹn hò ư?" Lan Ngọc Dung trêu chọc.
Davis gật đầu: "Đúng đấy." Anh dựa vào bàn làm việc của Lan Ngọc Dung, hỏi: "Nghe nói mấy ngày nay cô rất tích cực, đang định bày trò gì đấy? Tìm tôi có chuyện gì? Cần tôi tạo mẫu cho hả?"
"Cũng gần như vậy." Lan Ngọc Dung đưa cho anh bản thảo thiết kế trên tay, "Tôi muốn tìm người của bộ phận thiết kế thời trang, nhưng lại không có mặt. Nhờ anh ở đây, anh giúp tôi, tôi càng yên tâm hơn."
Davis nhận lấy bản thảo thiết kế, miệng vẫn đùa cợt: "Không thấy Khải Văn mới tìm đến tôi, tôi đau lòng lắm đấy nhé."
"Anh rõ bận rộn, bay đến nước khác một tháng cũng không thấy về. Hôm nay vừa hay trùng hợp, anh nói xem, đây chẳng lẽ không phải duyên phận sao?" Lan Ngọc Dung mơ hồ nhớ lại, Davis là do nguyên chủ đặc biệt mời về, hình như học chung một trường đại học với Chu Văn Quang, lại thân nhau, cho nên được Chu Văn Quang giới thiệu, sau khi nhận lời, Davis đã đến công ty của Lan Ngọc Dung, quan hệ cá nhân giữa hai người cũng không tệ.
Không có chuyện gì thì trêu ghẹo nhau mấy câu, đã thành thói quen.
Chỉ là, một người suốt ngày đâm đầu vào tình yêu, còn một người thì thường xuyên bay đi khắp chốn không ở công ty, nên trong sách cũng không đề cấp đến nhiều.
Tất nhiên, tất cả những thông tin trên đều do Lan Ngọc Dung thu gom chắp vá lại.
Suy cho cùng, cô ấy chỉ là vai nữ phụ trong sách, những người xung quanh cô ấy trong sách, lại càng là vai phụ của vai phụ.
Davis bĩu môi một cái: "Mang thai rồi mà vẫn nói lắm quá nhỉ. Ai có duyên với cô..."
Lan Ngọc Dung cười cười, định nói thì có tiếng gõ cửa văn phòng, là Lâm Nguyệt Chiếu, cô ấy khẽ gật đầu với Davis, rồi quay sang Lan Ngọc Dung hỏi ý kiến: "Lan tổng, Trình tiên sinh đến công ty, muốn gặp mặt cô một lần, cô xem..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.