Một khoảng thời gian, tôi lại bắt đầu mơ về việc ám sát Phí Chí Thanh.
Tôi biết rằng thế giới nhỏ bé đang thôi thúc tôi làm điều đó.
Tôi thừa nhận, tôi là một con mọt sách phá hoại rất thụ động.
Tôi không chọn thực hiện nhiệm vụ, mà là tìm kiếm lối ra khác.
Chí Thanh vừa mới bước vào lớp, bóp nhẹ khuôn mặt tôi không quá nhẹ cũng không quá nặng, nói: "Đang nghĩ gì vậy?"
Ngón tay của anh ấy còn dính chút hơi lạnh từ bên ngoài.
Tôi nhìn anh ấy, lắc đầu nói: "Không có gì cả."
Chí Thanh cười cười, nói: "Muốn ăn khoai lang không?"
Anh ấy nhấc cao cổ tay, trên cổ tay đeo một túi nhựa, trong đó có một củ khoai lang.
"Đi, chúng ta ra ngoài lớp học."
Tôi kéo anh ấy ra khỏi lớp.
Hai chúng tôi mỗi người một cái, nằm ườn ượt tại lan can đây, ăn khoai lang còn còn nóng.
Tôi nhìn xuống mảnh lá cây rụng phủ khắp dưới chân như không để ý, không biết từ bao giờ, thế giới này đã chuyển sang đông rồi.
"Thời gian trôi đi nhanh quá." Tôi cắn một miếng khoai lang nóng hổi, thở dài.
"Sao vậy," Chí Thanh cũng cắn một miếng, "Cảm thấy buồn rầu à."
Tôi gật đầu, nói: "Chí Thanh, nếu tớ làm chuyện không tốt với cậu thì phải làm thế nào?”
Tôi hoàn toàn không tìm thấy được cách khác để thoát khỏi thế giới này, đừng nói tới việc cùng Chí Thanh thoát khỏi.
Một lòng nhiệt huyết đã lạnh đi.
Chí Thanh chẳng hề quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nu-phu-cuong-si-nam-chinh/2794581/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.