Vài ngày trôi qua bình yên.
Cũng không biết còn có thể trì hoãn bao lâu nữa.
Tôi im lặng thở dài một hơi, nhớ ra Phí Chí Thanh bảo tôi lên sân thượng, nói là chuẩn bị cho tôi một bất ngờ.
Nghĩ đến anh ấy, tâm trạng của tôi rất phức tạp.
Mấy ngày nay bởi vì chuyện nhiệm vụ, tôi cũng không biết làm thế nào để đối mặt với anh, anh dường như nhận thấy được sự chán nản của tôi, luôn cẩn thận quan tâm đến cảm xúc của tôi.
Tôi đi lên sân thượng.
Sân thượng
trống không, thiếu niên hai tay dựa vào lan can, tùy ý ngồi ở trên lan can, sau lưng là trời cao, gió không tự chủ thổi tung mái tóc đen của anh.
Tôi nhìn thấy cảnh này, chỉ cảm thấy tư thế ngồi này.
Quá nguy hiểm.
"Phí Chí Thanh, đừng ngồi trên đó!"
Phí Chí Thanh
cười với chiếc răng nanh nhỏ đáng yêu và hơi cao giọng cuối câu: "An Lạc, chuẩn bị sẵn sàng đón nhận bất ngờ chưa?"
Anh từ trong túi lấy ra một cái máy bay giấy, nhẹ nhàng ném về phía tôi.
Máy bay giấy cưỡi theo gió, run rẩy rơi xuống, giống như một con chim bị gãy cánh, rơi xuống bên cạnh chân tôi.
Máy bay giấy?
Tôi nhặt lên, không biết anh mua thuốc gì trong hồ lô.
"An Lạc," Phí Chí Thanh
cụp mi mắt, khóe môi vẫn cong lên, "Cậu luôn giấu tớ một chuyện."
Anh dừng một chút, nâng mí mắt lên, một màu đen lặng lẽ rơi vào mắt anh.
Tôi nhíu mày,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nu-phu-cuong-si-nam-chinh/2794579/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.