Chương trước
Chương sau
Tập đoàn Ngôn thị...

Vừa đặt chân vào phòng làm việc của Ngôn Việt Kỳ, Phạm Đăng Hùng đã ung dung đi đến sofa chễm chệ ngồi xuống, nhanh chóng thu hút cặp mắt tinh tường của người đàn ông ngồi trên vị trí Tổng giám đốc.

"Có tin tức rồi?" Ngôn Việt Kỳ trầm giọng hỏi.

"Có rồi, đang ở cùng Thẩm Thục Đan tại chung cư K. Định khi nào đến đó đón về?" Phạm Đăng Hùng lơ đễnh trả lời.

"Tối nay! Hỏi chi vậy, muốn đi cùng để tham quan chỗ ở của cô trợ lý xinh đẹp của cậu à?"

Ngôn Việt Kỳ lúc bấy giờ đã có chút niềm vui trên gương mặt, chứ từ khi Hàn Thương Nguyệt bỏ đi, ai gặp hắn cũng sợ bị đóng thành băng vì lượng hàn khí tỏa ra quá lớn.

"Được vậy cũng tốt!"

Phạm Đăng Hùng không phủ nhận, điều đó khiến Ngôn Việt Kỳ chợt thấy hứng thú với chủ đề này hơn. Hắn vừa đi lấy cà phê, vừa hỏi:

"Hóa ra cũng thích người ta thật à? Vậy sao không chủ động tiến tới luôn đi? Tuy nhan sắc có kém hơn Hàn Thương Nguyệt một chút, nhưng so ra vẫn đẹp hơn một số người ngoài kia."

"Gì chứ đẹp hơn Yến Quang Nhu là cái chắc." Phạm Đăng Hùng đáp trả nhanh gọn, súc tích và chắc nịch.

Tưởng nghe xong hắn sẽ không vui, nhưng lúc này vẫn bình thản như không, làm cậu ta tựa chút hiếu kỳ, nên cũng hỏi lại ngay: "Tôi vừa chê bạch nguyệt quang của cậu đấy, không bênh vực à?"

"Mỗi người đều có mắt đánh giá riêng, bênh vực làm gì cho ấu trĩ." Ngôn Việt Kỳ thờ ơ đối đáp, song cũng mang cà phê qua tới.

"Hình như cậu bị Hàn Thương Nguyệt thao túng tâm lý thì phải? Trước kia mỗi phút mỗi giây, mỗi câu mỗi chữ, chỉ cần là nói xấu Yến Quang Nhu, thì cậu đều ra mặt mà, hôm nay ngộ vậy?"



"Tôi cũng không biết, dạo gần đây dường như không thấy hứng thú với cô ấy nữa." Hắn nghiêm túc bày tỏ tâm sự.

Phạm Đăng Hùng cũng lập tức bắt nhịp chủ đề với câu hỏi:

"Vậy cậu có biết dạo gần đây Yến Quang Nhu hay lui tới nơi nào và có những mối quan hệ với ai không?"

"Quán bar, các club lớn, bên cạnh lúc nào cũng có đàn ông và luôn ra về trong tình trạng say xỉn."

Toàn là những thứ tiêu cực về Yến Quang Nhu, được thốt ra từ chính miệng Ngôn Việt Kỳ, khiến Phạm Đăng Hùng cũng phải ngạc nhiên.

"Ơ, thế ra cái gì cậu cũng biết hết rồi. Bảo sao không mất cảm giác với cô ta cho được. Nhưng điều đó cũng nói lên Yến Quang Nhu của hiện tại đã biến chất, đâu còn là kiểu phụ nữ thanh cao đáng được trân trọng."

"Ừm! Tôi cũng cảm nhận được điều đó từ lâu rồi." Ngôn Việt Kỳ trầm tĩnh đáp.

"Vậy sao vẫn day dưa tới giờ? Trong khi Thương Nguyệt bấy lâu nay cứ một lòng chờ đợi, cô ấy mới là người phụ nữ luôn đối tốt với cậu đấy."

Lúc này, người đàn ông ấy đã dùng cặp mắt hình viên đạn nhìn qua anh bạn tốt của mình, bất mãn đáp trả:

"Sao cậu biết cô ấy luôn đối tốt với đôi? Đừng có nhìn mặt mà bắt hình dong."

"Hàn Thương Nguyệt mà không tốt, chắc "họa mi" của cậu ngừng hót lâu rồi." Phạm Đăng Hùng cũng đâu ngại gì mà không tranh cãi.

Nói một câu, làm hắn thẹn ra mặt. Nhắc đến "họa mi" tới giờ hắn vẫn còn ám ảnh cái cảm giác vừa đau vừa thốn đó, tưởng tượng lại thôi cũng đủ rợn người.

Bấy giờ, Yến Quang Nhu cũng đúng lúc tới tìm Ngôn Việt Kỳ, nên cả ba lại được phen hội ngộ mặc dù hai người đàn ông đều không mong muốn.

"Anh Đăng Hùng cũng ở đây à? Em không biết, nên chỉ chuẩn bị có mỗi phần cơm trưa cho Việt Kỳ thôi. Hay để em mời hai anh cùng đi ăn nha?"



Vừa vào, thì Yến Quang Nhu đã cười nói rất tự nhiên, cũng nhiệt tình gửi lời mời đến Phạm Đăng Hùng, nhưng cậu ta chỉ cười trừ, rồi nhanh chóng đứng dậy.

"Thôi, hai người cứ ăn với nhau đi. Tôi còn có hẹn, nên đi trước đây."

Nói xong, cậu ấy nhìn qua Ngôn Việt Kỳ, rồi để lại lời dặn: "Tối nay khi nào đi, nhớ a lô trước cho tôi hai mươi phút."

"Ừm, về đi!" Ngôn Việt Kỳ phất tay.

Phạm Đăng Hùng vừa rời đi, Yến Quang Nhu đã nhanh chóng đến ngồi cạnh người đàn ông ấy, rồi tận tụy dọn cơm trưa lên bàn.

"Tối nay hai anh có hẹn hả? Đi đâu vậy, có thể cho em theo cùng được không?"

"Việc riêng của đàn ông, em đi theo làm gì?" Hắn dứt khoát từ chối, thái độ lạnh nhạt rõ ràng.

Yến Quang Nhu dĩ nhiên nhận ra điều đó, nên sắc mặt mới thoáng chùng xuống. Bầu không khí giữa hai người cũng trở nên ngột ngạt.

"Dạo gần đây em đã làm gì khiến anh không vui hay sao, mà anh cứ thờ ơ với em vậy? Trước đây lúc nào cũng chủ động nhắc tới chuyện ly hôn để an ủi em, còn giờ mỗi khi em hỏi tới, là anh lại cáu. Có phải, anh không muốn ly hôn với cô ta nữa, đúng không?"

Lúc này, Ngôn Việt Kỳ còn trực tiếp đứng dậy để giữ khoảng cách với người bên cạnh, rồi mới nói:

"Em đã làm gì, anh nghĩ em rõ hơn anh. Còn chuyện ly hôn, tự anh biết cân nhắc, em không cần phải luyên thuyên bên tai làm gì."

Nói xong, hắn dứt khoát bỏ đi. Để lại người phụ nữ nhìn theo với đôi mắt ấm ức xen lẫn phẫn nộ. Cô biết, hắn đã dao động trước Hàn Thương Nguyệt, cũng biết bản thân có khả năng sẽ bị đá ra chuồng gà, nên nhất định không thể nào giậm chân tại chỗ mãi nữa.

Để xem ván cờ này, ai mới là nữ chủ thật sự.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.