Đêm qua, lần đầu tiên trong cuộc hôn nhân suốt hai năm, người chủ động chia phòng ngủ lại là Hàn Thương Nguyệt. Điều đó, khiến Ngôn Việt Kỳ càng cảm thấy bực mình.
Hắn, thân là Tổng giám đốc của tập đoàn lớn dưới một người mà trên hàng trăm người. Bước ra đường kẻ đón người đưa, phụ nữ săn đón trải dài từ đầu đường tới cuối phố. Thế mà hắn cũng chỉ nhất kiến chung tình với mỗi cô nhân tình Yến Quang Nhu, người mà nếu như được bà nội hắn chấp nhận, thì hiện tại vị trí Thiếu phu nhân của Ngôn gia đã không đến lượt Hàn Thương Nguyệt.
Mà nếu không đến lượt cô ấy, thì mấy năm qua người ta cũng chả phải sống trong đau khổ.
Thế nhưng, cô của đêm vừa qua lại khiến người đàn ông ấy mất ngủ cả đêm, vì cứ mãi nhớ tới những gì cô nói, những gì cô hành động. Thành ra, sáng phải thức dậy với hai bọng mắt thâm quầng như gấu trúc.
Theo như lịch sinh hoạt lành mạnh hằng ngày, thì đúng sáu giờ ba mươi phải có bữa sáng trên bàn. Nhưng hôm nay, đến ruồi còn bị bỏ đói nếu có. Bởi vì, chẳng có một phần điểm tâm nào được chuẩn bị. Ngôn Việt Kỳ xuống tới và trông thấy, thì lại bắt đầu cơn giận ngay sáng sớm, hắn xẵng giọng hô lên:
"Hàn Thương Nguyệt." Lần một, âm lượng bình thường.
"Hàn Thương Nguyệt." Lần hai, mức độ tăng lên bảy mươi phần trăm và khi không thấy ai trả lời, chất giọng quyền lực lập tức đẩy lên max.
"Hàn Thương Nguyệt, cô chết ở đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nu-chinh-thuan-phuc-tra-nam/3406921/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.