Chương trước
Chương sau
Hàn Thương Nguyệt phải chấp nhận và học cách làm quen trong môi trường sống hoàn toàn mới.

Việc cô có một người chồng là tra nam, đào hoa phong nhã, mỗi ngày đều sống chung nhà và một người ấm áp luôn thầm thương, trộm nhớ, quan tâm ở bên cạnh, điều đó thật là khó thích nghi. Trong khi ở ngoài đời thực cô còn chẳng có nổi một người để ý tới mình. Thế nên vấn đề hòa nhập một cách tự nhiên, thật không dễ dàng gì.

Nhưng không sao! Ở đây, cô sẽ vận dụng hết tất thảy mọi bản lĩnh của mình để vùng lên.

Cái gì mà thương anh! Trọn một đời thương đau chứ? Hàn Thương Nguyệt cô sẽ vẽ ra một cái kết hoàn mỹ khác cho câu chuyện này, trong vai trò của một người nữ chính.

"Em thật sự muốn quay trở lại đây sao?"

Xe ô tô của Trần Đình Ngọc vừa dừng trước cổng biệt thự K.Y của Ngôn Việt Kỳ, thì giọng nói trầm ấm từ anh đã vang lên.

Trong truyện, Trần Đình Ngọc tuy là bạn thanh mai trúc mã của nữ chính Hàn Thương Nguyệt, nhưng không được cô đem lòng yêu thương, mà lại đâm đầu vào Ngôn Việt Kỳ, người đàn ông khiến cô dâng hết tâm can chỉ vì một nụ cười ngọt ngào như mật.

Tính ra, có những tình yêu bắt đầu thật lạ lùng.

"Lần này em quyết định trở về, là để ly hôn với anh ta. Em sẽ không nghĩ quẩn nữa đâu, anh yên tâm đi." Hàn Thương Nguyệt nhẹ nhàng đáp trả.

Đối với cô mà nói, khi đọc truyện thì anh chàng nam phụ Trần Đình Ngọc này chính là mẫu bạn trai lý tưởng của mình. Lúc đó vẫn hay tiếc rằng người này chỉ có trong tiểu thuyết ngôn tình, nào ngờ nay được thành nữ chính trong lòng anh luôn rồi.

Liệu cô có thể nào tự vẽ ra tương lai và kết cục khác cho câu chuyện này được không nhỉ? Chẳng hạn như biến nam phụ thành nam chính?

"Vậy em vào nhà đi, có chuyện gì cứ gọi điện cho anh. Bất cứ khi nào em cần, anh đều sẽ đến."

"Vâng! Anh về cẩn thận nha."



"Ừm! Em vào nhà đi."

Sau mấy lời chia tay, dặn dò, Hàn Thương Nguyệt mới ra khỏi chiếc ô tô và đi vào nhà.

Ở đây, cô hoàn toàn không được tôn trọng. Đến người làm trong nhà khi gặp mặt cũng chẳng cúi đầu hay chào hỏi cô được lấy một câu.

Vậy mà, Hàn Thương Nguyệt của trước kia cũng bất chấp ở lại đây ngần ấy năm.

Âm thầm tán thưởng một cách mỉa mai xong, cô cũng đã chính thức đặt chân vào không gian phòng khách.

Điều đầu tiên không thể phủ nhận rằng, đây chính là ngôi gia hào hôn thế phiệt. Từ độ thiết kế cho tới nội thất đều tôn lên nét hào nhoáng, cao sang.

"Hàn Thương Nguyệt."

Đang trầm trồ về căn biệt thự, bỗng có giọng nói nam tính vang lên từ phía sau lưng, dọa cô gái giật mình. Vội quay lại thì đập vào mắt là tướng mạo khôi ngô, gương mặt anh tuấn của một người đàn ông.

Nghe qua âm giọng chứa đầy trào phúng và cả thái độ này của hắn, khỏi cần suy đoán dài dòng, Hàn Thương Nguyệt cũng biết là ai.

Có điều không thể phủ nhận rằng, nhờ hào quang của nam chính mà hắn ta rất cuốn, gương mặt ấy mang vẻ đẹp không một góc chết. Chỉ tiếc mỗi cái càng đẹp, càng đểu.

"Sao hả? Ngạc nhiên khi thấy tôi vẫn chưa tự vẫn, đúng không?" Hàn Thương Nguyệt khinh khỉnh cất lời.

Với phong thái này của cô, nhanh chóng khiến đối phương thoáng chút bất ngờ. Nghe có vẻ như đây chẳng phải là Hàn Thương Nguyệt, cô vợ dịu dàng, dễ bị bắt nạt của hắn nữa.

Ngôn Việt Kỳ ung dung đút tay vào túi quần, rồi cất bước đi lên lầu song cất câu nói tuyệt tình.



"Sinh mạng là của cô, sống chết liên quan gì tôi?"

"Tốt lắm! Vậy ly hôn đi, trả lại tự do và bình yên cho tôi." Hàn Thương Nguyệt dõng dạc đáp trả.

Ngay lập tức làm người đàn ông dừng bước, đôi mắt lạnh lùng tựa hồ khó chịu, rồi từ tốn quay lại nhìn cô, hắn trầm giọng đáp trả:

"Cô xem đây là đâu, tôi là ai? Mà để cô thích thì đến, chán thì đi, hửm?"

"Dĩ nhiên đây là nhà anh, còn anh thì là Ngôn Việt Kỳ, một tên đàn ông đẹp người nhưng xấu nết, bạc tình bội nghĩa, đào hoa, hèn hạ. Chẳng biết khi xưa Hàn Thương Nguyệt sao lại yêu một kẻ như anh được." Chốt hạ câu nói, là cái bĩu môi khinh miệt mà cô dành tặng thẳng vào mặt hắn ta.

Lần đầu tiên sau hai năm hôn nhân, người phụ nữ này dám hiên ngang trả treo Ngôn Việt Kỳ như thế. Sự việc này, tất nhiên khiến hắn ta rất sốc, sốc tới mức hai mắt trừng trừng, đôi chân lạnh lùng chậm rãi tiến tới cùng lúc mang theo luồng sát khí.

Nhưng đối với Hàn Thương Nguyệt mà nói, mấy cái kiểu bá đạo, ngông cuồng như hắn, cô gặp qua rất nhiều trên các trang tiểu thuyết ngôn tình rồi. Thế nên, căn bản hiện tại không hề e sợ.

"Lại sao nữa? Bị nói trúng tim đen, nên định giở thói ngang ngược hiếp đáp người khác à? Vậy thì để tôi nói cho anh biết nhá, bà đây đếch có sợ đâu."

Khá khen cho một Hàn Thương Nguyệt nói được làm được. Nói chỉ cần được xuyên vào truyện, sẽ thay mặt nữ chính thuần phục, dạy dỗ tên đàn ông cặn bã này, giờ vừa có cơ hội là cô lập tức bật hắn như tôm tươi.

Ngôn Việt Kỳ một thân méo mặt, phẫn nộ cuồn cuộn trong lòng. Tức quá, liền giơ tay bóp chặt cằm cô gái.

Nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của hắn, Hàn Thương Nguyệt vô thức nuốt nước bọt. Hoang mang tự hỏi, có khi nào chưa kịp thuần phục đã bị hắn xiên cho ngủm củ tỏi luôn không đây?

Ơ, nghĩ thế là cô đã rén hắn rồi đấy à?

"Anh...Anh muốn làm gì hả?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.