Ai uy, lão đại biết thương hương tiếc ngọc từ bao giờ vậy kìa?
Chậc chậc chậc, nhìn xem cô gái trên lưng lão đại, thật xinh đẹp, môi hồng răng trắng.
Nhưng tuổi lại quá nhỏ.
Các binh ca ca phía sau đồng loạt nhìn về người đàn ông và cô thiếu nữ phía trước, thoạt nhìn vóc người cô không nhỏ, nhưng ở cùng với lão đại lại cho người ta cảm giác rất nhỏ bé. Cô ghé vào trên lưng người đàn ông, dáng vẻ nhỏ bé đơn thuần kia thật đúng là làm người ta đau lòng, đặc biệt là khi nghĩ đến những gì cô đã trải qua, trong lòng các binh ca ca càng thêm thương tiếc.
Đối tượng được mọi người thương tiếc Đường Miên giờ phút này ghé vào trên lưng dày rộng ấm áp của người đàn ông, ngửi mùi hương nam tính trên người anh, trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn.
Nửa giờ sau, nhóm người bọn họ được đưa đến bệnh viện, ở bệnh viện một lúc rồi tới cục cảnh sát lập biên bản, sau đó thông báo với gia đình đến bảo lãnh.
Đường Miên nghe thấy phải thông báo với gia đình cả người liền không khỏe, thông báo với người nhà khẳng định là không được, nhưng có thể để Dương Cương đưa cô về.
Khi những người khác được người nhà đón về thì chỉ còn lại Đường Miên và Dương Nhuỵ, Đường Miên ngồi ở cục cảnh sát tự nghịch ngón tay của mình.
Khi Lệ Ngự đến vừa lúc thấy một màn này, cô gái nhỏ ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, ngón tay trắng nõn này chạm đầu ngón tay khác, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ nhàm chán.
Ngoài cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nien-dai-van-co-em-chong/921812/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.