Ở vùng trời Tây...
Thẩm Đường liều mình đi tới tòa lâu đài cổ, cửa đương nhiên đã khóa, cậu chỉ có thể ngồi trong đình viện trong sân vườn, nếu nơi nay còn hoạt động thì chỗ này hẳn là nơi để uống trà chiều của giới quý tộc thời xưa.
Mặc dù là một quý công tử từ nhỏ đã ngậm thìa vàng nhưng Thẩm Đường cũng không quá lúng túng trước tình huống khó khăn của mình.
Thẩm Đằng là một tay đi mạo hiểm có kinh nghiệm đã dạy cho Thẩm Đường không ít tuyệt chiêu sinh tồn cho nên cậu mới can đảm một mình đi tới một nơi như thế này.
Ví dụ như ban đêm ở nơi hoang vu không có ánh đèn thì đôi mắt phải thật tinh tường, màu đen là đất, màu trắng là đá, còn thứ lấp lánh ánh trăng chính là nước.
Cơn mưa lớn qua đi để lại trên thềm đất mảng cỏ ẩm ướt, Thẩm Đường không dám đi lung tung, cậu muốn chờ xem con ngựa liệu có quay lại hay không.
Lục tung ba lô ra, đồ ăn nước uống đủ cho cậu sinh tồn trong hai ngày.
Ban đêm nhiệt độ hạ thấp cộng thêm hơi ẩm sau cơn mưa lại càng lạnh hơn, Thẩm Đường lạnh rét run nhìn quanh, phát hiện có một cửa sổ trong lâu đài hơi hé mở nên lấy hết can đảm đi tới lén nhìn vào trong.
Thấy không có gì nên mới an tâm bò vào trong.
Nói thật, nơi này bên ngoài trông có vẻ cũ kĩ nhưng bên trong trông không giống như bị bỏ hoang cho lắm, mọi thứ đều khá là sạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nhan-vat-quan-chung/3504853/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.