Thiệu An đau khổ nhìn Thẩm Lạc từ từ ăn hết một đĩa vịt quay, đến khi trên đĩa chỉ còn lại một miếng duy nhất thì Thẩm Lạc dừng đũa lại lấy khăn giấy lau miệng.
Thiệu An nuốt nước miếng ực một cái " Cậu sao lại ăn thừa đồ ăn như vậy, lãng phí đồ ăn là không tốt đâu".
Thẩm Lạc ồ một tiếng " Vậy sao, vậy phải làm sao bây giờ?".
Thiệu An tạm vứt bỏ liêm sỉ đi mà nói " Không bằng... để tôi giúp cậu ăn nốt có được không?".
Thấy Thẩm Lạc khẽ gật một cái, Thiệu An liền bế hộp cơm của mình chạy tới bàn của Thẩm Lạc gắp miếng vịt kia bỏ vào miệng. Thiệu An cảm thán hương vị thật ngon, cả đời cậu chưa từng ăn qua vịt quay nào ngon như vậy, cậu chưa đã thèm mà lén mút đầu đũa.
Thẩm Lạc cảm giác như đã tìm ra một cách để dụ dỗ Thiệu An, cậu ta chưa từng nghĩ tới đồ ăn lại có sức hút với Thiệu An như vậy.
Thẩm Lạc cười như không cười, mở nắp hộp giữ nhiệt lấy ra một đĩa vịt quay và một bát canh nấm khác vẫn còn nóng hổi.
Thiệu An hai mắt sáng ngời nhìn đồ ăn trên bàn liếm liếm môi " Cậu cũng no rồi, chỗ đồ ăn này cho tôi được không?".
" Vậy sao lúc nãy rủ anh đi ăn anh lại từ chối?" Thẩm Lạc đổi tư thế ngồi vắt chân sang ngồi dựa vào lưng ghế.
Thiệu An mím môi mãi mới nói ra lời " Cái đó... tôi lỡ mang theo hộp cơm rồi, bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nhan-vat-quan-chung/2893863/chuong-22.html