Eric đang ngon giấc sau một chuyến đi dài, đột nhiên cửa bị người ta gõ liên tục khiến anh ta không thể tiếp tục ngủ được. Eric càu nhàu đứng dậy tiến đến mở cửa:
"Mới sáng sớm mà tên khốn n-"
Lời anh ta ngưng bặt khi nhìn thấy người trước mặt. Alexander trước cửa, khuôn mặt vô cùng thiếu kiên nhẫn.
Eric không lên tiếng, tránh người sang một bên cho Alexander bước vào, khóa chặt cửa rồi mới đến bên giường, nhếch môi:
"Cuối cùng cũng chạy đến đây cầu xin sư phụ ngươi sao?"
"Đang mơ à?"- Alexander cười khẩy, nói:"Ngươi cũng tự cao quá rồi đó, đúng là lần này ta có chuyện cần ngươi giúp đỡ chứ chẳng phải cầu xin ngươi."
Eric nhún vai, không ngờ bao nhiêu năm không gặp tên học trò duy nhất của mình vẫn độc miệng như xưa, xem ra lời đồn nhị hoàng tử Alexander Richelieu lạnh lùng, vô tình là vô căn cứ rồi.
Anh ta ngồi trên ghế vắt chéo chân, hất cằm hỏi:"Vậy, nói mau, không nói thì cút."
Alexander quá hiểu tính tình Eric, anh cũng vào thẳng vấn đề:"Chuyện lần này, ta cần đến sự giúp đỡ của đội sát thủ."
Eric nhướng mày:"Ra giá đi."
Alexander bật cười:"Ngươi vẫn tham tiền như xưa nhỉ?"
"Còn ngươi vẫn ngu ngốc, giả tạo như xưa."- Eric lườm anh.
Nói thì nói vậy thôi, lần này không cần Alexander đích thân nói ra Eric cũng sẽ đưa người từ đội sát thủ đến giúp anh, chỉ là anh ta muốn thấy bộ dạng đứa học trò này đến xin mình giúp đỡ mà thôi.
Hai người đang ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nhan-vat-phan-dien-toi-ket-hon-cung-npc/2708080/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.