Hộc, hộc...
Tiếng thở dốc không ngừng vang lên, cơ thể đã chẳng còn chút sức lực nào nhưng Karlis vẫn không dừng lại. Sau khi biết tin Alexander đã rời khỏi đội sát thủ từ lâu hắn đã lập tức rời đi mà không nén lại dù chỉ là một giây phút.
Theo lời của Grayce, Alexander và Eric đã rời đi nhưng không ai biết họ đã đi đâu, đợi một thời gian nữa Eric gửi thư về họ sẽ báo cho Karlis, nhưng hắn không chịu, một mực chạy vào màn đêm.
Rayson đuổi theo phía sau, không ngừng bảo hắn dừng lại những Karlis nghe không lọt tai.
Hắn chạy mãi chạy mãi, ngựa của hắn không phải vạn năng, chạy suốt một ngày nên lúc này cũng đã vô cùng mệt mỏi, nó không gắng gượng được, ngã xuống bên đường.
Đồng tử Rayson ở phía sau co rụt lại nhưng tốc độ ngã của Karlis quá nhanh, cậu không thể kéo hắn lại được.
Karlis bị ngã lăn ra đất, hắn không hề ý thức được việc bản thân đang gặp nguy hiểm, vết thương trên cánh tay của hắn chưa lành hẳn lúc này nứt toác ra nhưng hắn vẫn cố chấp đứng dậy đi về phía trước mặc cho đôi chân đã đau đến mức trước mắt tối sầm.
Rayson nhảy xuống ngựa, cậu túm Karlis lại, gằng giọng quát lớn:
"Dừng lại đi công tước! Nếu ngài cứ như vậy chẳng phải cảm giác tội lỗi trong Alexander sẽ tăng lên sao?"
Karlis cúi gằm mặt lẩm bẩm:"Ta phải đi tìm Alexander....ngài ấy....ta phải đi tìm Alexander."
Rayson đè người hắn xuống:"Tỉnh lại đi công tước! Đừng dày vò bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nhan-vat-phan-dien-toi-ket-hon-cung-npc/2708077/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.