Editor: Đông Đông
Bên trong biển sâu đương nhiên cũng có ban ngày và ban đêm, phân biệt bằng cách dựa vào ánh mặt trời chiếu vào trong nước để xác định.
Ban đêm, đại đa số nhân ngư đã tiến vào mộng đẹp, Rebertin nằm trên giường lăn qua lộn lại mà vẫn không ngủ được, trong đầu hắn vẫn luôn hồi tưởng lại lời nói của Ngải Phật cùng Lạp Phu Nhĩ về chuyện của Debby.
Debby là một nhân ngư giống cái có khuyết tật.
Trong thế giới nhân ngư dưới biển sâu không phân nam nữ, mà chỉ có giống đực và giống cái.
Nhân ngư giống đực am hiểu đánh bắt cá, nhân ngư giống cái am hiểu dệt Tiêu Sa. Ngoại hình nhân ngư giống cái cùng nhân ngư giống đực rất dễ phân biệt, thị lực nhân ngư giống cái không bằng nhân ngư giống đực, vì đền bù điểm này trên trán bọn họ sẽ có một viên hạt châu nằm giữa mày, trước khi 6 tuổi hạt châu giữa mày nhân ngư giống cái sẽ có màu sắc ảm đạm, nhưng tới năm 6 tuổi, nhân ngư giống cái sẽ dùng nước mắt của chính mình cọ rửa hạt châu giữa mày làm nó tỏa ra ánh sáng nhu hòa, cùng trong năm đó, nước mắt của nhân ngư giống cái cũng biến thành ngọc trai.
Nhưng ở phương diện đó Debby lại xảy ra vấn đề, giữa mày cậu có hạt châu nhưng chỉ có thể phát ra ánh sáng ảm đạm gần như không có, nước mắt cậu ấy thậm chí không thể biến thành ngọc trai, khuyết tật như vậy đối với một nhân ngư giống cái phải nói là đả kích trí mạng, cũng đủ cho các nhân ngư khác dùng ánh mắt khác thường đi đánh giá Debby.
Càng làm cho mọi người đối với Debby chỉ chỉ trỏ trỏ chính là cậu ấy không chỉ có hai khuyết tật trí mạng, hơn nữa tay cậu ấy không có màng mỏng đem năm ngón tay liền với nhau như đa số các nhân ngư khác.
Đây quả thật chính là quái vật. Đây là ý nghĩ trong lòng của đại đa số nhân ngư, nhưng đại bộ phận người biết điều mà không nói ra, nhưng ánh mắt lại không có biện pháp khống chế được.
Dần dần, tươi cười trên mặt Debby càng ngày càng ít, cậu ấy chậm rãi rời khỏi đàn nhân ngư, cuối cùng các nhân ngư bỗng nhiên phát hiện, không biết bắt đầu từ khi nào, Debby cơ hồ không xuất hiện trước mặt bọn họ nữa, chỉ là lặng yên không một tiếng động mà ở trong nhà không ngừng dệt Tiêu Sa.
Được rồi, này đã là rất tốt, ít nhất chúng ta không cần bởi vì có mặt tên đó ở đây mà chú ý cái này, kiêng dè cái kia. Đây là ý tưởng khác trong lòng đại đa số các nhân ngư, bọn họ vừa lòng Debby rời xa đàn, nhưng vẫn theo bản tính duy trì liên hệ bình bình đạm đạm cùng Debby.
Đôi khi có nhân ngư giống đực hoặc giống cái trong thời kì phản nghịch sẽ có chút nghịch ngợm mà đi tìm Debby phiền toái.
Thái độ làm lơ như vậy không thể nói là ác ý lại cũng không thể xưng là thiện ý, cùng kiếm chuyện chỉ làm Debby càng thêm quái gở, càng thêm nhút nhát mà thôi, cậu bắt đầu sợ hãi gặp tộc nhân của mình, thời điểm ngẫu nhiên không thể không ra cửa cũng dùng tốc độ bay nhanh từ trước mặt mọi người bơi ngang qua, ai cùng cậu chào hỏi cũng đều làm cậu chịu kinh hách, hỏi cậu một câu cũng là nửa ngày không có được đáp án, hoặc cậu trả lời thanh âm quá nhỏ làm nhân ngư luôn luôn đối với thính lực của bản thân lấy làm tự hào cũng phải buồn rầu.
"Còn có Debby cư nhiên cùng thú nhân trên mặt đất kết bạn, chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi! Nhân ngư chúng ta từ trước đến nay không cùng thú nhân tiếp xúc! Cho nên Debby cậu ấy thực sự rất! kỳ! quái!" Đây là kết luận cuối cùng của Ngải Phật, đôi mắt trừng lớn cùng đôi tay múa may không ngừng đủ để thấy được chủ nhân của chúng nó cảm xúc có bao nhiêu kịch liệt.
Nhưng hiện tại Rebertin hồi tưởng lại cũng chỉ cười khẽ ra tiếng, đây là thế giới kì quái cỡ nào a, nữ nhân chưa từng xuất hiện qua, nam nhân sinh con, trừ bỏ nhân ngư còn có thú nhân lỗ tai cùng đuôi lông dài, đây đúng là kỳ ngộ đáng nhớ.
Đối với Ngải Phật cùng Lạp Phu Nhĩ nói về những thứ kỳ quái của Debby, Rebertin chẳng cảm thấy sao cả, thân thể khuyết tật không phải Debby muốn là có thể khống chế được, các tộc nhân vô ý thức xa lánh cùng ánh mắt khác thường đem cậu bức rời đi tộc đàn, ba ba cùng daddy Debby đã chết dưới hàm răng cá mập, thời điểm cô đơn tịch mịch khó tránh khỏi muốn tìm một người bạn kể chuyện trong lòng, tộc nhân không muốn tới gần, vậy không tìm bạn ở nơi khác thì còn tìm ở đâu nữa.
Biết được những việc này, lại lần nữa nhớ tới thân hình mảnh khảnh kia, thiếu niên hướng nội, đôi mắt ngây ngô ướt át giống như nước biển màu xanh thẳm, làm n nào đó trong lòng Rebertin bỗng nhiên cảm thấy có chút mềm mại, ê ẩm, qua sau một lúc lâu Rebertin không tiếng động mà cười, bất quá hôm nay chỉ mới gặp mặt một lần, như thế nào trong đầu đều là bóng dáng của nhân ngư kia, là dục cầu bất mãn?
Rebertin lật người, một lần nữa nhắm mắt tiến vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau khi Rebertin lại lần nữa cầm đuôi mấy con cá đứng trước cửa nhà Debby, chính hắn cũng không thể không thừa nhận, đại khái là do đôi mắt ôn nhuận màu xanh thẳm làm mình không có biện pháp bỏ qua thiếu niên cô đơn này, chỉ nghĩ đối với cậu ấy tốt một chút, lại tốt hơn một chút nữa.
Theo thường lệ gõ cửa không ai mở, bất quá chuyện này không làm khó được Rebertin, hắn vẫy cái đuôi dựa vào trên cửa nhà Debby, lười biếng nói: "Hắc, Debby, nếu cậu còn không mở cửa, tôi sẽ đứng trước cửa nhà cậu không đi đâu cả, xin không cần hoài nghi tính nhẫn nại của tôi, tôi nói thật..."
Chữ đó còn chưa nói ra, cửa đã mở, sở hữu trọng tâm đều đặt ở nửa người trên, Rebertin thực mất mặt lung lay vài cái mới đứng vững thân hình.
"Cậu chịu mở cửa rồi?" Hai từ mất mặt không có trong từ điển của Rebertin, hắn nhìn Debby phồng mặt hướng về phía mình.
Hiện tại Debby cảm thấy tâm tình thật không xong, cậu từ trước tới nay chưa bao giờ gặp qua nhân ngư vô lại như vậy!
Chính là tiểu Debby đơn thuần nhà chúng ta cho dù trong lòng thật không cao hứng, cũng không nói được lời nói khó nghe, gương mặt đỏ lên nhìn tên vô lại tựa trên cánh cửa, nửa ngày cũng chỉ ba ba nói ra một câu như vầy: "Cậu, cậu, tôi không phải bảo cậu về nhà nghỉ ngơi sao? Cậu như thế nào lại tới nữa?"
"Vết thương của tôi tốt hơn nhiều rồi, nhưng tôi nhớ rằng miệng vết thương của cậu nặng hơn nhiều so với tôi đi, đây là vì do tôi cậu mới bị như vậy, tôi vì sao không thể tới?" Nói rồi Rebertin đem cá trong tay mình hướng đến Debby: "Nhìn nè, kỹ thuật so với ngày hôm qua đã tốt hơn rất nhiều."
Debby nhìn cá trong tay Rebertin mà sửng sốt một chút, có chút nề hà mà nói: "Miệng vết thương của tôi cũng đã tốt hơn rồi, thực sự, cảm ơn cậu, mời cậu đi đi."
"Thật sao?" Từ khi gặp mặt. Rebertin liền phát hiện Debby lại giống như lần trước đem cánh tay giấu phía sau người, thừa dịp cậu không chú ý, Rebertin kéo lấy cánh tay Debby, nhìn trên cánh tay trắng nõn hiện lên miệng vết thương dữ tợn, tay Rebertin dừng lại một chút, sau đó trầm mặt: "Như vậy cũng coi là đã tốt hơn?"
"Tôi, tôi..." Debby bất chợt bị Rebertin kéo cánh tay, vốn dĩ muốn rút tay về nhưng làm thế nào cũng không tránh thoát được, Debby lôi kéo nửa ngày đôi mắt đã có chút phiếm hồng: "Từ từ nó sẽ tốt hơn, thật sự đó."
Rebertin nhìn bộ dáng ủy khuất của Debby như là bị kinh hách, tức giận trong lòng không rõ nguyên do dần bị dập tắt: "Từ từ là mất bao lâu? Nhìn miệng vết thương này, thịt đều lòi ra, cái gì cũng không làm chờ nó tự lành phải chờ đến khi nào? Nguyên nhân tay cậu bị thương là bởi vì tôi mới thành ra như vậy, rồi cậu như thế nào đánh bắt cá? Thế nhưng cậu còn muốn từ chối cá của tôi, cậu có nghĩ tới trong lòng tôi có bao nhiêu khó chịu không?"
"Không, tôi không muốn cậu..." Debby giương mắt nhìn Rebertin không còn điệu bộ cợt nhã mà vẻ mặt trở nên nghiêm túc, hơi hơi giãy giũa mà nhỏ giọng nói: "Tôi không muốn cậu khó chịu."
"Nếu không muốn tôi khó chịu, không muốn tôi áy náy, vậy nhận lấy cá của tôi đi." Rebertin không cho cự tuyệt mà nói: "Tôi biết cậu không thích tôi xuất hiện trước mặt cậu, tôi đảm bảo, chờ miệng vết thương của cậu lành, tôi sẽ không xuất hiện trước mặt cậu nữa, được không?"
Debby tính cách có chút mềm mại gặp gỡ người cá so với mình cường thế hơn nhiều luôn là không có biện pháp, đối mặt với ánh mắt kiên quyết của Rebertin cũng chỉ có thể gật đầu: "Được, được rồi."
Debby gật đầu một cái, Rebertin bên kia biểu tình còn bộ dáng nghiêm túc lập tức mưa thuận gió hòa, mang theo tươi cười có chút lưu manh lại lần nữa quay trở lại trên gương mặt hắn: "Cậu không muốn mời tôi vào nhà ngồi chút sao?"
"Ách, không phải." Trải qua chuyện vừa rồi, đầu nhỏ Debby bắt đầu có chút choáng váng, cậu nhanh chóng gật đầu, xoay người để cho Rebertin đi vào: "Mời vào."
Vì thế, Rebertin trở thành khách nhân đầu tiên từ khi Debby 6 tuổi chưa từng có người ngoài vào nhà.
Nhà Debby cũng rất đơn giản, trừ bỏ giường cùng kệ để đồ cũng chỉ còn lại công cụ dệt Tiêu Sa, tuy rằng như thế, Debby cũng tận lực làm nhà mình trông ấm áp hơn một chút, tỷ như đính một ít đồ vật nhỏ mình nhặt được trang trí lên đó.
Đánh giá Rebertin đầu tiên đối với nhà của Debby là sặc sỡ, nhưng nhìn căn nhà sặc sỡ đó Rebertin không thể không thừa nhận nó có hương vị của nhà nhiều hơn căn nhà thô sơ của mình.
"Mời uống nước." Đang lúc Rebertin đánh giá xung quanh, Debby bưng tới cho hắn một chén nước.
Bị đánh gãy suy nghĩ Rebertin quay đầy nhìn thoáng qua lỗ tai có chút đỏ lên cùng đôi mắt nhìn hướng khác của Debby, cười cười: "Cảm ơn."
Uống một ngụm, cảm giác chất lỏng quanh quẩn đầu lưỡi mang theo mùi vị ngọt ngào, Rebertin kinh ngạc một chút mở miệng nói: "Ngô, mùi vị không tệ lắm."
"Thật không?" Một câu tán thưởng bình thường như vậy lại làm đôi mắt Debby sáng rực lên.
"Tất nhiên rồi." Rebertin gật gật đầu, lại nếm một ngụm hỏi: "Làm như thế nào vậy? Lúc trước tôi chưa từng uống qua."
"Là Hải Ngọt Diệp." Hiển nhiên, đây là bí phương nho nhỏ độc nhất vô nhị thuộc về Debby, đôi mắt sáng lấp lánh biểu hiện trong lòng chủ nhân của nó có nho nhỏ đắc ý cùng hưng phấn: "Chính là loại cây nhỏ nhắn, lá màu tím nhạt, lớn lên trên cát đá, đem chúng nó về phơi khô mấy ngày, sau đó liền có thể uống!"
"Oa, cái này cũng thần kì thật." Rebertin phát hiện mình càng ngày càng thích nhìn thiếu niên nhân ngư thân hình mảnh khảnh này mang theo thần thái như ánh mặt trời, hắn muốn xem lần nữa, lại xem nhiều thêm chút nữa: "Cậu như thế nào lại phát hiện ra nó?"
"Tôi cũng chỉ vô tình phát hiện nha." Đã lâu không có người cùng chính mình trò chuyện với thái độ bình thản như vậy, cho nên thiếu niên nhân ngư trong lòng luôn câu nệ thoáng buông lỏng một chút cảnh giác cùng mẫn cảm: "Ngày đó không bắt được cá, tôi lại rất đối bụng, cho nên tính toán đem một ít rong biển về ăn, mang về nhà mới thấy được bên trong trộn lẫn hai cây Hải Ngọt Diệp..."
Nghe Debby nói quá trình cậu phát hiện Hải Ngọt Diệp, trong lòng Rebertin có chút đau, nhân ngư giống cái bắt cá không tốt, trời biết Debby mỗi ngày vì làm mình lấp no bụng mà phải trả giá bao nhiêu nỗ lực, không thu hoạch được gì còn phải đi ăn rong biển không người cá nào thích? Chút đau lòng lại nhiều thêm một ít.
Tất nhiên, tâm tình như vậy Rebertin không thể hiện trên gương mặt, khóe miệng hắn chỉ ngậm cười, rất có hứng thú mà nghe Debby tiếp tục nói cậu đem Hải Ngọt Diệp bào chế thành nước 'trà trong biển' như thế nào.
Ngày này, Debby nói rất nhiều, điều này làm cậu rất vui, vui vẻ là bởi vì có một người nguyện ý kiên nhẫn, thậm chí cảm thấy hứng thú mà nghe mình nói nhiều điều bình đạm còn vụn vặt như vậy. Rebertin sau khi nghe xong làm ra động tác im lặng, sau đó thần thần bí bí mà tiến đến gần bên tai Debby nhỏ giọng nói: "Chuyện này là bí mật lớn, tôi rất vinh dự khi cậu nói cho tôi biết, tôi đảm bảo sẽ bảo vệ bí mật của hai người chúng ta thật tốt."
Bởi vì động tác này còn thêm một câu như vậy, Debby phát ra tiếng cười khanh khách.
Ngày này, Rebertin không hề bị Debby đuổi đi, mà cùng Debby hẹn lần sau lại gặp mặt, sau đó Debby đứng một mình trước căn nhà nhỏ nhìn theo bóng dáng rời đi.
Tác giả có lời muốn nói: