Khương Đường lại không nghĩ nhiều như vậy, sau khi quay về phòng thì lập tức mở thư ra, đến bếp than còn chẳng ngoảnh lại lấy cái nào.
Giữa tháng trước Cố Kiến Sơn đã đi rồi, tháng này thư gửi về đã qua mất một tháng rồi.
Chắc là sau khi đến quân doanh thì viết thư, câu đầu tiên trong thư là Khương cô nương an lành, mong sớm gặp.
Không khác mấy so với câu đầu tiên Khương Đường viết, chỉ là tên mở đầu khác nhau.
Khương Đường viết là Cố công tử.
Cố Kiến Châu viết vội viết vàng rồi lại gửi đi gấp rút, chữ viết không giống với chữ viết xiêu vẹo ngày xưa, chữ như tùng như bác, như mây trôi nước chảy.
Xem ra là tay khỏi thật rồi, viết chữ ngày trước đều dùng tay trái để viết, trong thư mấy lời linh tinh chiếm hơn nửa, hắn nói Tây Bắc lạnh bao nhiêu, núi cao thế nào, nói tuyết lớn ra sao, nói Khương Đường chưa từng thấy phong cảnh nơi đây, đúng thật là rất đẹp.
Sau cùng nhắc mấy câu viên canh ăn rất ngon, nếu có thể có bò số lượng lớn thì hắn sẽ xin Từ tướng quân cũng làm viên canh thành quân lương.
Đọc thư xong, lần này Khương Đường không đốt đi nữa, Cố Kiến Sơn cảm thấy viên canh hữu dụng là tốt rồi.
Có lẽ nàng có thể làm vài thức ăn khác gửi đến cho Cố Kiến Sơn.
Trong thư, Cố Kiến Sơn không nhắc đến hoành thánh và sủi cảo, mấy thứ này cũng coi như là thực phẩm nhanh đông.
Cũng không biết là hắn có ăn hay không.
Trong thư cũng không nhắc bao giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nha-hoan-cua-nu-chinh-ta-nam-yen-lam-giau/4603487/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.