Ngày trước Khương Đường để cho Lưu Đại Lang làm việc, trong lòng lấy làm hổ thẹn, hắn mới mười hai, sau thả ra thì hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Nhưng ở đây có câu, trẻ con nhà nghèo làm chủ gia đình từ sớm, mười hai tuổi ở đây đã là một nửa trụ cột trong nhà rồi.
Mười hai tuổi, mong ước kiếm ra tiền. Thêm ba bốn năm nữa là hỏi chuyện cưới xin, thành thân rồi.
Nhưng Khương Đường băn khoăn hắn còn non trẻ, nên muốn để hắn làm đôi ba việc nhẹ nhàng.
Lưu Đại Lang biết chữ, có thể theo chưởng quỹ mới học hỏi, như thế thì sau này cũng có thể làm một chưởng quỹ, cho dù không làm việc với nàng thì cũng tốt hơn so với việc đến bến sông làm việc khuân vác nặng nhọc.
Lưu Đại Lang không lấy mì, Khương Đường cũng không ép, nhưng hai viên canh còn dư lại thì để cho hắn mang về.
Chuyện quầy hàng đâu ra đấy nên tảng đá lớn trong lòng Khương Đường cuối cùng cũng rơi xuống, bây giờ là yên tâm đợi cửa cửa tiệm lẩu khai trương.
Thời tiết mấy ngày nay vừa đẹp, ba quầy hàng vẫn mở cửa trong gió lạnh.
Khương Đường dạo quanh trên phố, sạp hàng trên phố quả thật không chỉ có ba nhà bọn họ.
Dù kiếm lãi ít thì cũng kiếm, vả lại, mấy sạp bán mỳ còn buôn may bán đắt hơn trước đôi chút.
Công nhân của bến sông vẫn còn, sạp hàng còn, thi thoảng lúc tuyết lớn thì sẽ không bày hàng, còn công nhân ở đằng đây vẫn sẽ hỏi sao không bán.
Các loại hàng hóa bày trên sạp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nha-hoan-cua-nu-chinh-ta-nam-yen-lam-giau/4603486/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.