Chương trước
Chương sau
Ánh mặt trời chiếu vào phòng, Nguyễn Ninh mơ mơ màng màng tỉnh lại, tay chân không còn chút sức lực.
Nguyễn Ninh thở dài, mỗi lần Tần Tứ hứng thú quá độ sẽ ma sát cô đến tận khuya, năn nỉ như thế nào hắn cũng không nghe, lần nào tới trưa hôm sau cô mới có thể dậy được.
Nguyễn Ninh giật mình, cảm thấy cả người đau nhức, tức khắc nhăn mày lại.
Cô vừa tỉnh, Tần Tứ cũng tỉnh lại, quay sang ôm cô, đôi mắt cũng chưa mở, hôn lên môi cô.
Tần Tứ nổi lên tâm tư, muốn làm chuyện khác.
“Tần Tứ……” Nguyễn Ninh đẩy đầu hắn, f“Em không thoải mái.”
Lời nói kiểu này hắn nghe quá nhiều, Tần Tứ thấp giọng cười cười, ngựa quen đường cũ dỗ cô: “Ninh Ninh ngoan, một chút thôi có được không?”
Nguyễn Ninh không tin hắn nói, một chút của hắn ít nhất hai canh giờ trở lên. Nếu là ngày thường, Tần Tứ năn nỉ ỉ ôi, cô sẽ không có biện pháp thỏa hiệp, nhưng hiện tại cô thật sự cảm thấy không quá thoải mái, bụng đau quặn.
“Tần Tứ, em thật sự không thoải mái.”
Tần Tứ thấy cô sắc mặt tái nhợt, lập tức dừng lại, không dám tùy hứng làm bậy.
“Không thoải mái chỗ nào?” Tần Tứ thanh âm khẩn trương, đáy mắt áp lực tự trách, khẳng định là tối hôm qua hắn không khống chế tốt lực đạo, không cẩn thận làm cô bị thương, “Ninh Ninh, để anh nhìn xem.”
Nguyễn Ninh ngăn cản hắn, mặt đỏ hồng: “…… Không cần xem, hẳn là đại di mụ tới.”
Tần Tứ trầm mặc một lát, sau đó gật đầu, nói: “Ừ, theo lý thuyết hai ngày này là chu kỳ sinh lý của em.”
Thái độ bình tĩnh thong dong, hắn hoàn toàn không ý thức được lời nói chính mình làm cho người ta sợ hãi, Nguyễn Ninh chịu đựng đau đớn, mặt đỏ tai hồng nói: “Sao anh biết?”
Tần Tứ cười hôn hôn cô: “Anh biết.”
Nguyễn Ninh: “……”
Đi nhà vệ sinh, Nguyễn Ninh phát hiện quả nhiên là thời gian hành kinh tới rồi. Cô sợ lạnh, mỗi lần hành kinh sống không bằng chết, nằm trên giường, cùng búp bê vải giống nhau, ngay cả đầu ngón tay không động đậy.
Tần Tứ đứng ở mép giường lẳng lặng nhìn cô, đáy mắt tràn đầy đau lòng, chỉ tiếc hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn.
“Anh gọi điện kêu Khương Viêm sang đây.” Tần Tứ nói.
Nguyễn Ninh vừa nghe lập tức mở to mắt, cự tuyệt: “Không cần!”
Tới tháng gọi bác sĩ, cô không muốn mất mặt!
Tần Tứ biết da mặt cô mỏng, xoa xoa tóc cô nói: “Nghĩ gì, anh sợ mình bị sốc nên gọi hắn sang.”
Nguyễn Ninh khẩn trương nói: “Anh bị sao?”
Tần Tứ thở dài: “Tim đau thắt.”
Nguyễn Ninh: “……”
——
Ban ngày qua đi, Tần Tứ “Tim đau thắt” cũng không phát tác, nhưng thật ra Khương Viêm lại đây.
Khương Viêm mới vừa ngồi trên sô pha, nước cũng chưa kịp uống, Tần Tứ liền nhíu mi, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Ninh Ninh thân thể không thoải mái, anh giúp cô ấy nhìn xem.”
Khương Viêm thấy hắn thần sắc quá mức ngưng trọng, ly đưa đến bên miệng lại buông xuống, nhanh chóng từ trên sô pha đứng lên: “Nguyễn tiểu thư ở đâu? Ở phòng? Tần thiếu cậu dẫn tôi đi nhìn xem.”
Tần Tứ đứng không nhúc nhích, giọng điệu nguy hiểm, nhướng mày nói: “Nguyễn tiểu thư?”
Khương Viêm: “…… Tần phu nhân.”
Tần Tứ lúc này mới vừa lòng, nghĩ hắn còn giúp Nguyễn Ninh chẩn trị nên không cùng hắn so đo.
“Tôi đã cùng Ninh Ninh kết hôn, lại gọi tôi là Tần thiếu không thích hợp, anh nhanh chóng sửa miệng.”
Khương Viêm trong lòng điên cuồng phun máu, mặt ngoài kính cẩn: “Vậy Tần…… Tổng, không biết hiện tại bà Tần đang ở nơi nào? Cụ thể tình huống như thế nào, tôi giúp cô ấy chẩn đoán.”
Tần Tứ thở dài nói: “Cô ấy hiện tại ở trong phòng, nằm trên giường, đau đến không xuống giường được.”
Khương Viêm trong lòng nhảy dựng, nghiêm trọng đến nông nỗi này sao? Hắn vội nói: “Bà Tần không thoải mái ở đâu?”
Tần Tứ nói: “Cô ấy đau bụng.”
Khương Viêm sửng sốt: “…… Còn có bệnh trạng khác không?”
Tần Tứ: “Eo cũng đau.”
Khương Viêm: “……”
Tần Tứ: “Đau đến nỗi không xuống giường được.”
Khương Viêm: “……”
Tần Tứ nghiêm túc nhớ những gì Nguyễn Ninh nói với hắn, sau đó nói: “Hình như không có gì khác.”
Khương Viêm hiểu sai, tâm tình phức tạp nói: “Tần tổng, này…… Này chuyện khuê phòng không phải là không thể, nhưng cũng phải chú ý đúng mực, nếu không sẽ để lại di chứng với cơ thể.”
Tần Tứ ngẩn người, theo Khương Viêm nói suy nghĩ một chút, trong lòng  khô nóng, nhưng mặt ngoài hắn vẫn vô cùng bình tĩnh: “Không phải, anh suy nghĩ nhiều, Ninh Ninh cô ấy tới chu kỳ sinh lý.”
Khương Viêm ngốc người ba giây, mẹ nó hỏng mất, trong lòng phun lửa: “Tần thiếu …… Không, Tần tổng, cậu ngay từ đầu nói thẳng chu kỳ sinh lý không được sao?!”
Tần Tứ nhướng mày nói: “Ninh Ninh da mặt mỏng, cô ấy ngượng ngùng nói thẳng.”
Khương Viêm: “……”
Cho nên hắn quanh co lòng vòng lãng phí gần mười phút thời gian “Gián tiếp” nói?! Còn hại Khương Viêm suy nghĩ biến thái.
Khương Viêm không nhìn Nguyễn Ninh, lập tức lại ngồi xuống trên sô pha.
Tần Tứ trầm giọng nói: “Anh không đi xem?”
Khương Viêm bất đắc dĩ nói: “Đây là bình thường, tôi không đi xem cũng biết, tôi viết cho cậu thực đơn bồi dưỡng, cậu cứ theo đó mà làm, nấu cho cô ấy ăn xong có thể giảm bớt đau bụng kinh.”
Không trách được Tần Tứ khẩn trương, hắn sống 26 năm, đây là lần đầu tiên cùng nữ nhân tiếp xúc gần gũi?! Nam nhân yêu đương vào rồi chỉ số thông minh cùng tiểu cẩu không khác lắm, có thể hiểu, có thể hiểu.
Khương Viêm nháy mắt từ bác sĩ biến thành đầu bếp, đọc cho Tần Tứ lưu vào điện thoại thực đơn những ngày hành kinh, sau đó một phút cũng không muốn ở lâu, lập tức thu thập đồ đạc chạy lấy người.
Tần Tứ nhìn thoáng qua, sau đó lên lầu đi tìm Nguyễn Ninh.
Nguyễn Ninh vừa mới tỉnh ngủ, Tần Tứ đẩy cửa vào, cô liền xoa xoa đôi mắt buồn ngủ mông lung, nhìn Tần Tứ.
Tần Tứ bị cô nhìn trong lòng rục rịch, nghĩ đến cô thân thể không khoẻ nên cực lực kiềm chế, sau đó bước chân ra ngoài đi đến mép giường ngồi xuống, đem danh sách thực đơn đưa cho Nguyễn Ninh xem.
“Nhìn xem có món nào em thích ăn không?”
Nguyễn Ninh nhìn, phát hiện đều là những món ăn thích hợp trong thời gian hành kinh, cô không biết Khương Viêm lại đây, cũng không nghĩ đây là Khương Viêm đưa cho Tần Tứ. Cô trong lòng vừa động, đôi mắt ướt át nhìn Tần Tứ: “Đây là anh tra trên mạng? Tần Tứ, anh thật biết chăm sóc.”
Tần Tứ: “…… Ừm.”
Đối với việc cướp đi công lao của Khương Viêm, hắn không chút cảm thấy hổ thẹn, vén tóc mái trên trán Nguyễn Ninh, ôn nhu nói: “Em muốn ăn cái gì, anh đi nấu.”
Nguyễn Ninh nhìn hắn một cái: “Anh không biết nấu cơm.”
Tần Tứ nói: “Không có việc gì, vì em, anh có thể học.”
Nguyễn Ninh nói: “Tần Tứ, anh thật tốt.”
Tần Tứ thò lại gần cô: “Chờ em khỏe, phải bồi thường anh thật tốt.”
Nguyễn Ninh ngoan ngoãn nhắm mắt lại, thanh âm mềm mại: “Được.”
——
Có người vui có người buồn.
Xuân Tình trong một đêm đóng cửa, quán bar Lâm Duệ làm cũng phải đóng cửa.
Lâm Duệ đột nhiên mất việc, hắn là một đứa con riêng, không được giáo dục, không có kỹ năng khác, cũng không làm được gì khác, chỉ có thể đi làm quán bar. Những quán bar khác vừa thấy hắn, ngay cả giới thiệu cũng không cho hắn cơ hội trực tiếp cự tuyệt, cho người đem hắn ra ngoài, liên tiếp bảy tám lần đều như vậy.
Lâm Duệ không phải nhân vật tai to mặt lớn, không phải quán bar nào cũng đều biết hắn, hắn nghĩ lại mới thấy nhất định là Nguyễn Trân được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, bị Tần Tứ tra được cùng hắn có liên lụy, sau đó triển khai trả thù.
Cmn! Lâm Duệ thấp giọng mắng một câu, đem tàn thuốc ấn ở thùng rác.
Hắn lấy ra một cọc tiền xu, đi đến ga giao thông công cộng.
Không động được Tần Tứ, hắn có thể động người khác.
Hôm nay nếu hắn không đánh chết tiện nhân Nguyễn Trân kia, hắn sửa lại cùng họ với tên súc sinh Lục Chí Thành.
——
Lục gia nhà cũ, Lục Chí Thành đổ ập quở trách, tức giận đến sắc mặt xanh mét.
“Con không muốn đi cưỡng bách Nguyễn Ninh? Được, ba lười hỏi đến, nhưng con đuổi đi Trần Xu, hiện tại cô ta cầm bí mật kinh doanh của Tần thị đem đi, con vừa lòng rồi chứ? Con vui vẻ?!”
Lục Cảnh nói: “Không vừa lòng, không vui vẻ.”
Lục Chí Thành giơ tay muốn cho Lục Cảnh một bạt tai, nhưng nhìn đến gương mặt quật cường của hắn, Lục Chí Thành tay chậm chạp không đưa xuống, cuối cùng thu tay, xoay người quay đi.
“Cút.”
Lục Cảnh mặt âm trầm, ánh mắt cũng lạnh băng, một câu không nói xoay người rời đi thư phòng.
Giây phút hắn nhìn thấy Nguyễn Ninh, hắn không thể cưỡng bách cô, cho nên hắn về nhà đem máy nghe lén ném vào thùng rác, sau đó đuổi Trần Xu đi.
Hắn một chút cũng không hối hận lựa chọn của mình.
Lục Cảnh đi rồi, Lục Chí Thành đứng một lúc lâu, lấy di động gọi một người.
Điện thoại mau chóng kết nối, Lục Chí Thành trầm lãnh: “Tra xem Trần Xu ở đâu? Đem định vị đưa tôi, tôi tự mình đến.”
Treo điện thoại, Lục Chí Thành cầm lấy áo khoác, vội vội vàng vàng rời khỏi thư phòng.
Căn cứ vào địa chỉ bí thư phát lại đây, Lục Chí Thành đi vào một tiểu khu cũ nát hẻo lánh, nơi này con đường ngang dọc, ngõ nhỏ quá nhiều, hắn nhất thời không biết vị trí trốn tránh cụ thể của Trần Xu.
Lục Chí Thành nhăn nhăn mày, vừa định xoay người quay lại đường cũ, hắn loáng thoáng nghe được có tiếng khóc nữ nhân, còn có một người nam nhân cố tình đè thấp giọng tức giận mắng.
Lục Chí Thành không phải hạng người lương thiện, cũng sẽ không làm những việc đại loại như thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, vừa định tránh ra, hắn lại nghe thấy một câu: “Nguyễn Trân, tiện nhân này!”
Lục Chí Thành: “……”
Bước chân lại thu trở về, Lục Chí Thành do dự nửa giây, đi đến nơi thanh âm phát ra.
Hắn cố tình bước nhẹ, lặng yên không một tiếng động, đi qua một cái chỗ rẽ, màn trình diễn trước mặt làm hắn không khỏi nheo mắt.
Một người nam nhân mảnh khảnh đang cưỡng bách một nữ nhân nhu nhược không hề có sức phản kháng, mà nữ tử kia chính là Nguyễn gia đại tiểu thư Nguyễn Trân.
Lục Chí Thành hứng thú nhìn hai phút, thấy không có người phát hiện hắn tồn tại, không kiên nhẫn.
“Dừng tay.” Lục Chí Thành mở miệng đánh vỡ yên tĩnh.
Nam nhân bắt lấy Nguyễn Trân đúng là tới tìm cô phát tiết buồn khổ – Lâm Duệ, nghe thấy thanh âm sau lưng, hắn dừng động tác, sau đó chậm rãi quay lại, thấy người tới, đồng tử kịch liệt co chặt.
Mà đối phương đang giơ họng súng đối diện hắn.
Lâm Duệ nhìn Lục Chí Thành, đáy mắt đủ loại cảm xúc phức tạp, nhiều nhất chính là hận không thể ăn thịt uống máu người này.
Lục Chí Thành thấy rõ hận ý trong mắt Lâm Duệ, cái loại hận ý vô duyên vô cớ không giống với người xa lạ mà càng giống như tích lũy qua tháng ngày.
Lục Chí Thành nhướng mày nói: “Cậu biết tôi?”
Lâm Duệ hốc mắt đỏ bừng, cắn răng: “Không! Biết!!”
Lục Chí Thành: “……”
Hắn không có hứng thú đi suy đoán tâm tư của một người xa lạ, hắn thấy khuôn mặt của Lâm Duệ cùng Lục Cảnh giống nhau, trong lòng âm thầm kỳ quái, nhưng rồi hắn không nghĩ nhiều, uy nghiêm thét ra lệnh: “Đem quần áo mặc vào, cho cậu hai phút, cút ngay.”
Lâm Duệ cười nhạo một tiếng: “Nếu tôi không……”
“Phanh” một tiếng vang lớn, một viên đạn trúng cánh tay hắn, máu tươi chảy xuống, đem câu kế tiếp của Lâm Duệ nuốt về.
Hắn dám nổ súng?!
Cố nén đau đớn ở cánh tay, trong lòng Lâm Duệ oán hận bi thống, 25 năm qua, đây là lần đầu tiên Lục Chí Thành nhìn thấy hắn, như người không quen biết, đối phương thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của hắn.
Lâm Duệ chính là con trai của Lục Chí Thành, giống Lục Cảnh, Lục Chí Thành dựa vào cái gì đối xử với hắn như vậy?
Lục Chí Thành kiên nhẫn cạn kiệt, ngón tay một lần nữa chạm cò súng, lạnh lùng nói: “Cậu còn một phút.”
Lâm Duệ nhìn hắn, xoay người rời đi.
Cái liếc mắt cuối cùng chứa đầy sự hận thù quá sâu, Lục Chí Thành nhíu mày, trong lòng đột nhiên cảm thấy không thoải mái, nhưng không nghĩ ra đã gặp qua hắn khi nào.
Thực mau tầm mắt hắn thu trở về, nhìn về phía Nguyễn Trân trong góc.
Nguyễn Trân quần áo hỗn độn, co rúm ở góc tường, cả người co thành một đoàn nho nhỏ, nhìn qua bộ dáng đáng thương bất lực, làm người ta sinh ra thương tiếc.
Lục Chí Thành mặt không biểu tình liếc nhìn cô một cái, đột nhiên cởi áo khoác, tự mình khoác ở trên vai cô, quần áo rất lớn, Nguyễn Trân nhỏ gầy, vừa lúc có thể đem cô bao vây hơn phân nửa thân mình.
Lục Chí Thành không nói một câu, xoay người muốn rời đi.
Phía sau đột nhiên truyền đến một âm thanh nhẹ nhàng mềm mại.
“Chú Lục.”
Lục Chí Thành thân hình hơi cứng lại.
Nguyễn Trân thanh âm thốt ra bình tĩnh: “Cảm ơn chú.”
Lục Chí Thành: “……”
Lục Chí Thành trầm mặc không nói, không xoay người nhưng cũng không có rời đi.
Nguyễn Trân rũ mắt, đáy mắt lóe sáng kỳ dị, cô không thể dựa vào chính mình trả thù Nguyễn Ninh, chỉ có thể lợi dụng người khác.
Cô ta đã hai bàn tay trắng, cũng chỉ còn lại dung mạo này cùng Nguyễn Ninh có nét tương đồng. Nguyễn Ninh có thể dựa vào mỹ mạo có được tất cả, cô cũng có thể dựa vào mỹ mạo làm Nguyễn Ninh mất đi tất cả.
——
Tần Tứ bản lĩnh nói hươu nói vượn ngày càng tăng, buổi tối trước khi đi ngủ, hắn không ăn vạ Nguyễn Ninh không chịu về phòng, nghiêm túc nhìn Nguyễn Ninh nói: “Ninh Ninh, buổi tối chúng ta có thể đừng chia phòng ngủ được không?.”
Nguyễn Ninh không quá tin tưởng nhìn hắn: “Nhưng anh không khống chế được chính mình.”
Cô nghĩ không ra, rõ ràng Tần Tứ tự chủ cao như vậy, vì sao ở bên cạnh cô thường xuyên mất khống chế?
Mấy ngày nay là kỳ sinh lý của cô, hai người chia phòng ngủ. Bà dì cô tới ba ngày, Tần Tứ mượn tay chân cô ba ngày, cô cảm thấy hai tay hai chân đã sắp phế đi.
Cho nên hôm nay Tần Tứ nói cái gì, Nguyễn Ninh đều sẽ không đồng ý cùng hắn ngủ một phòng.
Tần Tứ nói: “Ninh Ninh, nghe nói kỳ sinh lý, mát xa gót chân có thể giảm bớt đau đớn.”
Nguyễn Ninh sửng sốt, nói: “Thật sự?”
Cô thật sự rất sợ đau.
Tần Tứ nói: “Ừm, là thật, Khương Viêm cùng anh nói, anh gọi điện thoại riêng để hỏi.”
Hắn hỏi Khương Viêm là thật, nhưng Khương Viêm trả lời là không thể, ngược lại còn có hại. Hắn có tâm tư khác, vì đạt được mục đích của mình, hắn nói dối mà mặt không đỏ tim không đập.
Nguyễn Ninh nghe hắn nói cảm thấy hơi lạ, hơn nữa hắn đường đường là đàn ông con trai, ai lại đi gọi điện hỏi riêng phương diện này, trong lòng cô ấm áp, nửa tin nửa ngờ vươn hai chân.
Tần Tứ nháy mắt hô hấp cứng lại, ánh mắt âm trầm.
Nguyễn Ninh vừa thấy thần sắc của hắn, lập tức muốn lùi chân, nhưng Tần Tứ lại không cho cô cơ hội đổi ý, cầm mắt cá chân cô.
Nguyễn Ninh khẩn trương nói: “Tần Tứ, anh bình thường một chút.”
Tần Tứ không khỏi sửng sốt: “…… Em cảm thấy anh không bình thường?”
Nguyễn Ninh thấy hắn lơ đãng, lập tức tránh thoát, kéo chăn che lại chính mình, bọc từ đầu đến chân, chỉ lộ ra đôi mắt.
Tần Tứ: “……”
“Em muốn ngủ, ngủ ngon, Tần Tứ.” Nguyễn Ninh cách chăn, ồm ồm nói, mắt to ngập nước phá lệ sáng ngời.
Tần Tứ nhìn Nguyễn Ninh: “Ninh Ninh, anh không vui.”
Nguyễn Ninh: “……”
Tần Tứ thái độ đáng thương vô cùng: “Ninh Ninh, kết hôn mới một thời gian ngắn, em bắt đầu thấy chán anh, anh rất khổ sở.”
Nguyễn Ninh: “…………”
Tần Tứ tiếp tục: “Ninh Ninh, anh cảm thấy vết thương cũ ở chân lại bắt đầu đau.”
Nguyễn Ninh: “………………”
Tần Tứ: “Ninh Ninh, anh……”
Nguyễn Ninh chịu không nổi xốc chăn lên.
“Được rồi, anh không cần nói nữa, em về ngủ chung với anh.”
Tần Tứ nói thêm nữa, cô sẽ biến thành một người phụ nữ bội tình bạc nghĩa. Người đàn ông này vì sao sau kết hôn lúc, có thể biến thành như vậy? Chẳng những thích nghiêm trang nói hươu nói vượn, còn đặc biệt thích làm nũng, còn thích bán than tranh thủ cô đồng tình.
Cô cũng không có tiền đồ, biết thế nhưng lần nào cũng mềm lòng.
Tần Tứ ánh mắt chớp chớp: “Sau này không chia phòng?”
Nguyễn Ninh không so đo hắn được một tấc lại muốn tiến một thước: “…… Sau này không chia.”
Tần Tứ vui vẻ muốn chết, nhưng ngoài miệng còn giả vờ rụt rè nói: “Bởi vì em thân thể không thoải mái, nếu làm vậy có vẻ như không được tốt lắm.”
Nguyễn Ninh nhìn hắn: “Anh nói thật? Nếu anh không muốn ……”
Còn chưa nói dứt lời, Tần Tứ đã dùng tốc độ bàn thờ nằm bên người cô, khóe miệng không ngăn được mỉm cười: “Anh nguyện ý, em đừng suy nghĩ vớ vẩn.”
Nguyễn Ninh: “……”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.