Nguyễn Ninh vừa bước vào tiệm cơm Tây thấy Nguyễn Trân ngồi ở vị trí hẹn, không thấy bóng dáng Nguyễn Lẫm.
Nguyễn Ninh nhăn mày, lập tức phản ứng lại. Hẹn cô ra ngoài không phải Nguyễn Lẫm mà là Nguyễn Trân.
Cô theo bản năng muốn quay về đường cũ. Cô cùng Nguyễn Trân không có lời nào để nói. Huống chi đối phương còn giả danh Nguyễn Lẫm lừa cô tới.
Nguyễn Trân đã thấy cô, mỉm cười hướng cô vẫy tay: “Ninh Ninh, anh trai tôi hôm nay không tới được. Anh ấy có chuyện nhờ tôi nói với cô.”
Thái độ của Nguyễn Trân thay đổi 180 độ. Trước kia đối với cô không nóng không lạnh, ngôn ngữ châm chọc, tại sao bây giờ lại nhiệt tình như thế?
Nguyễn Ninh nghĩ vậy cũng không tiện đánh bài chuồn. Nếu đã tới rồi, cô cũng muốn nhìn xem Nguyễn Trân muốn làm cái gì.
Cô đi qua, kéo ghế dựa ngồi xuống đối diện Nguyễn Trân, trong lúc vô ý nhìn đến hai ly rượu vang đỏ.
Nguyễn Trân chú ý tới tầm mắt của cô, thần sắc như thường, cười cười nói: “Ninh Ninh, thực xin lỗi. Anh trai nhất thời có việc không thể tới, ủy thác tôi tới đây tiếp cô.”
Nguyễn Trân lý do thoái thác sứt sẹo, Nguyễn Ninh cũng không nghĩ vạch trần. Cô gật đầu, từ vị trí đứng lên nói: “Vậy tôi đi trước, Tần Tứ còn ở nhà chờ tôi về ăn cơm.”
Nguyễn Trân sửng sốt, vội đứng lên nói: “Chờ một chút. Ninh Ninh, tôi có lời muốn nói với cô.”
Nguyễn Ninh không lên tiếng nhìn cô ta, thái độ xa cách mà lại lãnh đạm.
Hai người khí chất bất đồng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nguoi-vo-the-than-cua-vai-ac/1101535/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.