Có lẽ tác giả viết cảnh ngộ bi thảm lúc nhỏ của nữ chính, chính là vì muốn mài mòn góc cạnh của cô bé khi trưởng thành, là vì xây dựng hình ảnh bạch liên hoa cúi đầu nhẫn nhục, là bởi vì để nam chính và nam phụ ngược càng sướng hơn.
Nhưng mà lúc mấy đoạn văn miêu tả đó biến thành hiện thực, trước mắt tỷ đệ nữ chính không khác gì so với nàng. Bọn họ đều là một cá thể độc lập, tồn tại trong thế giới này, là người sống sờ sờ.
Cũng là người đáng thương...
Hạ Du Du than nhẹ, trả lời: “Ta đảm bảo, ngươi có quyền giải thích.”
Nói xong, phía bên kia cánh cửa không hề truyền tới tiếng trả lời.
Triệu thị nhìn mà tinh thần căng thẳng, trong đầu đều đang suy nghĩ chút nữa phải giải thích như thế nào.
Tuyệt đối không thể để người ta biết mình đến trộm trẻ đem bán!
Trong mắt lóe lên tia tàn độc, trong lòng nghĩ, tốt nhất con bé chết tiệt kia biết điều chút, không thì....
Kẽo kẹt.
Cửa mở rồi.
Chỉ mở ra một khoảng nhỏ.
Tiểu Yên Nhiên đỏ mắt nhìn Hạ Du Du đứng ngoài cửa, lùi về phía sau, để nàng đi vào.
“Đại muội, muội cẩn thận chút!”
Hạ Đại Sơn dặn dò Hạ Du Du, lại thét về phía Tiểu Yên Nhiên: “Con nhóc kia, dám làm đại muội ta bị thương, để xem chút nữa ta xử lý ngươi thế nào!”
Tiểu Yên Nhiên bị biểu cảm hung dữ của hắn ta dọa cả người cứng ngắc, mặt trắng bệch.
Hạ Du Du quyết đoán đóng cửa, ngăn chặn tầm nhìn của hai người.
Tiểu Yên Nhiên không dám lại gần nàng, sau khi nàng bước vào, đã vội vàng dẫn đệ đệ lùi về phía bên kia bàn vuông.
Hạ Du Du không lại gần, quan sát Tiểu Yên Nhiên, phát hiện mặc dù trên người cô bé bẩn thỉu, trên mặt còn dính vài vết máu, nhưng nhìn thì không hề bị thương, đôi mắt đen láy tràn ngập cảnh giác. Mà trong lòng ôm tiểu phản diện, đang thút thít, ôm cánh tay luôn la đau.
“Thằng bé bị thương rồi?” Hạ Du Du chỉ đệ đệ hỏi: “Nhìn có vẻ rất khó chịu, có cần giúp đỡ không?”
Tiểu Yên Nhiên không ngờ sau khi Hạ Du Du bước vào câu đầu tiên là điều này, liền có chút ngơ.
“Chuyện khác đợi chút hẵng nói, chữa thương cho đệ đệ ngươi trước đi.”
Giọng điệu Hạ Du Du nói chuyện dịu dàng, không sắc bén như Triệu thị, rơi vào lỗ tai của Tiểu Yên Nhiên lúc này, cũng không có sự uy hiếp mãnh liệt, khiến cô bé không kìm lòng được mà thả lỏng cảnh giác, không hề bài xích sự tiếp cận của đối phương.
Hôm nay tiểu phản diện năm tuổi, nhưng bởi vì không đủ dinh dưỡng, ốm yếu giống như trẻ con ba tuổi, cánh tay nhỏ chân nhỏ, mới nhìn lần đầu, có cảm giác cái đầu còn to hơn cái thân, sắc mặt trắng bệch, ốm yếu la đau, dường như sẽ chết bất cứ lúc nào.....
Hai tỷ đệ này, thật sự là đứa này yếu hơn đứa kia.
“Là cánh tay này đau?”
Hạ Du Du nắm cánh tay trái nhỏ của tiểu phản diện, xuôi theo cổ tay, từ cánh tay mỏng manh mò từ từ lên vai.
“Huhu..... đau quá”
Đệ đệ khó chịu chui đầu vào trong lòng Tiểu Yên Nhiên.
Tiểu Yên Nhiên căng thẳng nhìn Hạ Du Du, gấp gáp hỏi: “Đúng....là ở đây, tay của Du Nhi có phải gãy rồi không?”
“Không gãy.”
Hạ Du Du dùng phương pháp nắn cánh tay của tiểu phản diện, một tiếng rắc vang lên, khi hai tỷ đệ vẫn chưa kịp phản ứng, nắn lại cánh tay trật khớp.
Đệ đệ dừng tiếng khóc, trên lông mi dài còn vương vài giọt nước mắt như pha lê, vành mắt đỏ ửng, ngơ ngác nhìn Hạ Du Du.
Hạ Du Du nhếch môi, “Không còn đau nữa đúng không, chẳng qua là bị trậ khớp, đã nắn lại về rồi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]