Chương trước
Chương sau
Tiểu Yên Nhiên: “!!!”

Cô bé thật sự không dám tin, cẩn thận đụng nhẹ cánh tay của đệ đệ, hỏi cậu bé: “Du Nhi, còn đau không?”

Đệ đệ lắc đầu: “Không đau nữa”

Tiểu Yên Nhiên thở phào, nhỏ giọng nói một câu: “Cảm ơn.”

Hạ Du Du kéo một cái ghế qua ngồi, chầm chậm nói: “Bây giờ có thể nói lúc nãy có chuyện gì rồi chứ?”

Tiểu Yên Nhiên thở phào một cái, nhưng bởi vì câu nói này, cô bé lại sợ hãi, căng thẳng nhìn Hạ Du Du, giọng điệu rất vội vàng: “Ngươi sẽ tin lời ta nói chứ? Ta không có giết người đó...là nàng ta chạy vào, dùng bao tải trùm lấy đệ đệ, ép ta nghe theo lời của nàng ta đi với nàng ta...ta gấp quá, muốn giành đệ đệ lại, mới dùng cây gậy đâm nàng ta.”

“Ok.”

Hạ Du Du đã đoán được từ lâu rồi.

Nàng không mù.

Lúc nãy khi trở về, Triệu thị nằm trên mặt đất, bao tải và dây thừng rơi ở một bên, dùng đầu gối nghĩ cũng biết là Triệu thị tìm đến để khiêu khích hai tỷ đệ trước, nhưng lúc này đại bàng đã bị chim sẻ mổ vào mắt, Triệu thị mất mặt, khóc than bản thân là người bị hại.

Nàng bước vào cũng chỉ muốn nghe nữ chính sẽ biện minh cho mình như thế nào.



Nghe xong, Hạ Du Du chỉ cảm thấy quả nhiên nữ chính vẫn còn nhỏ, rõ ràng là người bị hại, mà lại không biết khóc để thể hiện sự yếu đuối lấy cảm tình, chút nữa ra ngoài, bị thét hai câu, sẽ không còn sức phản kháng?

Ok là có ý gì?

Nàng thật sự tin lời mình nói?

Trong lòng Tiểu Yên Nhiên không tin, muốn hỏi, lại không dám hỏi, sợ Hạ Du Du cảm thấy mình phiền.

Dù sao người cô bé đâm bị thương là tẩu tẩu của Hạ Du Du, lúc nãy ca ca của Hạ Du Du còn hung dữ với cô bé ở ngoài cửa....

“Ta thật sự chỉ là bảo vệ đệ đệ mà thôi..... Ta và đệ đệ không muốn bị bán đi, Ngươi có thể nào nể mặt cậu, đừng bán tỷ đệ chúng ta. Để chúng tôi tiếp tục ở lại đây....”

Tiểu Yên Nhiên chắp tay, mắt đẫm lệ, đầy sự khẩn cầu nhìn Hạ Du Du: “Chỉ cần cho ta và đệ đệ một miếng cơm là được. Sau này ta sẽ kiếm tiền trả cho ngươi!”

Cô bé biết bản thân không có tư cách bàn điều kiện với Hạ Du Du.

Nhưng từ thái độ khi bước vào cửa đến bây giờ của Hạ Du Du, cho cô bé một chút hy vọng.

Cô bé có thể cảm nhận được thái độ của Hạ Du Du không ác ý giống như lúc trước, cho nên cô bé mới không biết xấu hổ mà cầu xin Hạ Du Du một lần.

Hạ Du Du không trả lời.

Nói thật, nàng thật sự không có hứng thú làm bảo mẫu.



Sở dĩ vào đây làm “người thuyết phục”, hoàn toàn là không muốn nữ chính và tiểu phản diện cảm xúc kích động quá mức phá phòng của nàng.

“Đại muội như thế nào rồi? Muội nói một câu đi! Còn chưa ra là ta sẽ phá cửa vào đó!” Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa hối thúc của Hạ Đại Sơn.

Tiểu Yên Nhiên nghe được tiếng, co rúm lại một chút.

Nhưng cô bé vẫn tràn đầy khao khát nhìn Hạ Du Du, chờ đợi đáp án.

Nhát gan như vậy?

Nghe thấy tiếng hét của người khác đã bị dọa.

Nữ chính này cũng thật là...

Hạ Du Du không biết nói như thế nào, cũng không trực tiếp trả lời nữ chính, ngược lại hỏi một câu: “Biết khóc không?”

Tiểu Yên Nhiên hơi ngơ ngác, gương mặt tràn đầy sự nghi hoặc.

Hạ Du Du liếc về phía cánh cửa một lát, quyết định dạy tiểu nữ chính này phản kích như thế nào.

“Sau khi ra ngoài, vừa khóc vừa lặp lại lời giải thích với ta lúc nãy. Khóc càng thảm càng tốt.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.