Phó Viễn Xuyên yên lặng nhìn cá nhỏ.
Quân Thanh Dư cầm bỏng ngô đưa đến miệng rồi, cảm nhận được ánh mắt của Phó Viễn Xuyên cậu ngơ ngác mà chớp mắt, tiếp đấy cầm bỏng ngô đút cho anh, "Anh muốn ăn à?".
Phó Viễn Xuyên hơi cúi đầu xuống ăn miếng bỏng, anh nhai thật chậm, "Phim hay không?".
"Cũng được", so với phim thì bỏng ngô không mấy đặc biệt này còn thu hút sự chú ý của cậu hơn.
"Em không sợ à?".
Động tác ăn bỏng của Quân Thanh Dư hơi khựng lại, gương mặt dần hiện ra nét cười. Cậu chồm người sang, gác cằm lên vai người đàn ông, mở lời trêu chọc: "Giờ em* mới sợ thì có còn kịp không?".
*Bản gốc là "anh" là ám chỉ Phó Viễn Xuyên nhưng đặt trong hoàn cảnh thì không đúng lắm nên toi tự sửa lại.
Phó Viễn Xuyên vòng tay ôm lấy vai cậu, hai mắt nhìn chăm chú. Đang định mở lời thì Quân Thanh Dư đã nhanh hơn một bước mà hôn anh, sau đấy làm như không có chuyện gì, ngồi lại chỗ của mình.
Quân Thanh Dư ôm bịch bỏng ngô xem phim, vờ như không để ý mà nói: "Lần sau rồi sợ, eo của em còn đau, không dám sợ đâu".
"Khó chịu lắm sao?".
"Cũng tạm", Quân Thanh Dư dựa lên vai anh, đút cho anh miếng bỏng.
Khung cảnh trong phim thay đổi không ngừng, các thể loại ma quỷ lang thang, đạo sĩ trừ tà, đánh nhau rất chi là kích thích.
Ngoài bỏng ngô thì còn những loại đồ ngọt khác. Quân Thanh Dư tập trung ăn, coi tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nguoi-ca-nho-cua-lao-dai-tho-bao/2127021/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.