"Đ-Đợi đã...", Quân Thanh Dư vội trốn đi, nhưng biến ra hai chân chạy là chuyện không thực tế chút nào, chưa kể cậu cũng không hề chuẩn bị quần áo vừa với kích thước của người cá nhỏ.
Phòng điều khiển đơn của người máy đều rất nhỏ, hơn nữa bệ điều khiển chiếm diện tích lớn, thêm một người đi vào là kín cả phòng. Ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, Quân Thanh Dư có muốn biến thành người để trốn đi cũng không nổi.
Phó Viễn Xuyên đã lấy thuốc xong, anh vươn tay về phía cá nhỏ, "Lại đây nào".
Quân Thanh Dư nắm lấy ngón tay anh nhưng không hề ngồi lên mà lại gác cằm lên tay anh, "Em thấy không có vấn đề gì hết". Khả năng hồi phục của người cá rất mạnh mẽ, nếu không thì thả cậu vào trong nước cũng được.
Phó Viễn Xuyên cong ngón tay khẽ cọ lên má cá nhỏ, thấy cậu không muốn bèn thả bông tăm xuống, "Khó chịu thì nhớ nói với anh".
"Ưm". Quân Thanh Dư ôm ngón tay anh hôn một cái, "Còn bao lâu nữa mình mới đến nơi".
Thực tế thì bọn họ mới xuất phát chưa được bao lâu, Phó Viễn Xuyên tính toán thời gian, đáp: "Còn mấy tiếng nữa, không vội".
Người máy đang trong chế độ lái tự động, sau khi đã ấn định lộ trình, chỉ cần lúc nhảy qua các hệ hành tinh thao tác đơn giản một chút để tránh sai lệch, ngoài ra thì không cần lúc nào cũng phải để ý chằm chằm.
Ngón tay khẽ quấn lấy đuôi tóc của cá nhỏ, Phó Viễn Xuyên lấy ra chút đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nguoi-ca-nho-cua-lao-dai-tho-bao/2127009/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.