Nhìn Phó Viễn Xuyên ngồi xuống mép giường nhưng không hề nằm xuống, Quân Thanh Dư hơi suy nghĩ một chút mới hiểu được ý của anh, cậu vội đáp: "Được". Tiếp đấy cậu đứng lên dọn dẹp giấy tờ trên bàn để mai rồi làm tiếp.
Ở bên kia màn hình, Phó Viễn Xuyên không ngăn được cá nhỏ, chỉ đành nói: "Từ từ thôi, đừng chạy".
"Ưm", dù đã nói không chạy nhưng Quân Thanh Dư vẫn phóng vèo cái về phòng ngủ rồi ngồi xuống mép giường giống Phó Viễn Xuyên.
Thấy cậu ngồi xuống rồi Phó Viễn Xuyên mới vén chăn lên nằm xuống. Quân Thanh Dư đặt vòng tay thông minh ở bên Phó Viễn Xuyên thường nằm, tiếp đấy cậu nằm xuống bên còn lại, ôm chăn nằm nghiêng nhìn anh.
"Tắt đèn đi".
Quân Thanh Dư nhất nhất làm theo, độ sáng của màn hình giả lập sẽ tự điều chỉnh dựa theo ánh sáng trong phòng. Tắt đèn xong nhìn lại, hiển nhiên màn hình đã tối đi nhiều.
Phó Viễn Xuyên khẽ nói: "Ngủ thôi nào".
"Ưm...", tuy bầu không khí do hoàn cảnh tạo nên không tồi, nhưng Quân Thanh Dư vẫn không buồn ngủ một chút nào. Cậu chớp mắt làm nũng: "Em không ngủ được". Lúc trước chỉ là không buồn ngủ, giờ thì lại hơi có chút hào hứng.
Gọi thoại với Phó Viễn Xuyên hay đi ngủ, khỏi cần nghĩ cậu cũng sẽ chọn ngay vế đầu tiên. Chưa kể hình như cậu rất ít khi gọi thoại với Phó Viễn Xuyên, vì hai người vẫn luôn ở cạnh nhau, không cần phải gọi điện nên thi thoảng như thế này cũng rất mới mẻ.
Phó Viễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nguoi-ca-nho-cua-lao-dai-tho-bao/2127006/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.