Chương trước
Chương sau
Quân Thanh Dư đọc được tin nhắn này mà ngẩn người hồi lâu, trong mắt lấp lánh ý cười. Ngón tay cậu ấn lên cái nút ảo, trong lúc nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

Thi Khải Tân nhìn thôi cũng biết Quân Thanh Dư đang nhắn tin với ai, bầu không khí xung quanh hoàn toàn khác hẳn, rất dễ dàng nhận ra. Đã biết như vậy nên anh ta bèn ngồi ngay ngắn một bên chờ đợi.

Quân Thanh Dư hơi suy nghĩ, trả lời: [Vậy khi nào chuyện ổn thỏa thì em sẽ nói với anh]. Người máy còn chưa nằm trong tay, có thật giống như lời Yêu Yêu nói hay không còn phải bàn bạc thêm. Giờ nói luôn, đến lúc đó nếu không ổn thì cũng khiến người ta thất vọng lắm.

Phó Viễn Xuyên: [Được].

Quân Thanh Dư gửi một cái nhãn dán, nhưng sau đó lại hiển thị là gửi thất bại. Lúc này chiến hạm hẳn đã ra khỏi khu vực hành tinh chủ, hoặc là đang đi qua hố đen nên tín hiệu chắc là không tốt lắm. Quân Thanh Dư cũng không làm phiền anh nữa.

Thấy cậu lúi húi, Thi Khải Tân không nhịn được mà hỏi: "Phu nhân, phía Yêu Yêu có cần cho người trông chừng một chút không?". Thi Khải Tân nghĩ thế nào cũng thấy không đúng, những lời Yêu Yêu vừa nói cứ quanh co vòng vèo, còn Quân Thanh Dư chỉ đáp lại mấy từ vụn vặt, rồi tự dưng dẫn dắt câu chuyện về phía người máy, mọi chuyện cũng tiến triển quá nhanh rồi.

"Không cần đâu", Quân Thanh Dư có thể nhìn ra suy nghĩ của Yêu Yêu. Lúc đầu không hề nhắc đến, nhưng sau khi nhìn thấy nước ép trong ống nghiệm rồi mới bắt đầu dẫn dắt câu chuyện.

Không thể nói là ác ý vì vẫn có một chút thiện chí bên trong. Mà dù sao thì nước ép lần này so với trước đây khác hẳn, nồng độ linh lực cao hơn rất nhiều. tinh thần lực của Yêu Yêu rất nhạy cảm, hẳn cũng có thể nhận ra lần này không giống trước đây.

Nói năng quanh co vòng vèo như vậy nhưng chỉ e là nếu Quân Thanh Dư không đáp thì Yêu Yêu cũng sẽ tự mình nói ra thôi. Chẳng qua dù có thế nào đi nữa, nếu người máy kiểu đó thật sự tồn tại thì cậu cũng sẽ ấn theo giá thị trường mà trả cao thêm mấy lần coi như giao dịch, không mang ơn mang nợ ai hết.

So với một tên hải tặc không gian đầu óc không tốt lắm như Ôn Thừa Dao thì Yêu Yêu càng giống đầu lĩnh hải tặc không gian đầy mưu mô hơn.

Quân Thanh Dư lắc đầu, không nghĩ đến chuyện của Yêu Yêu mà cúi đầu dọn bàn. Số liệu thí nghiệm cần phải không ngừng ghi chép lại, lúc trước Quân Thanh Dư định là sẽ từ từ mà làm, nhưng giờ thời gian không đủ, không thể đợi từ từ mà làm được nữa. Thí nghiệm thêm ba lần nữa hẳn là có thể đưa ra giá trị trung bình.

Lúc ghi chép lại Quân Thanh Dư vẫn dùng giấy bút, đồ vật quá thông minh vẫn có lợi hại, để đảm bảo thì viết tay an toàn hơn.

Thi Khải Tân đứng bên cạnh, hai mắt không ngừng nhìn chằm chằm cửa sau, chỉ sợ nhìn thấy chút gì đó không nên nhìn.



Viết xong, Quân Thanh Dư gom lại ghi chú, thấy Yêu Yêu vẫn chưa quay lại liền nghĩ có lẽ người máy không thể sớm chuyển đến được. Cậu đứng lên, nói: "Đi thôi".

"Vâng".

___

Đã có thông tin số liệu, về đến nhà Quân Thanh Dư không hề nghỉ ngơi, ngay cả ăn cũng không ăn mà lên thẳng phòng làm việc. Đầu tiên là nhập số liệu vào máy tính màn hình ảo, tiếp đó ghi lại kết quả mô phỏng rồi đối chiếu với số liệu thí nghiệm. Không có gì khó khăn, chỉ là lai rai mất khá nhiều thời gian.

Trong lúc đợi kết quả Quân Thanh Dư thi thoảng lại liếc nhìn vòng tay thông minh. Phó Viễn Xuyên vẫn chưa trả lời, hẳn là vẫn chưa có tín hiệu lại. Nếu bên đó có tín hiệu thì anh chắc chắn sẽ liên lạc với cậu ngay.

Đã mấy tiếng kể từ tin nhắn cuối cùng, Quân Thanh Dư thở dài một ngụm rồi lại cặm cụi ghi ghi chép chép, cậu muốn dùng cách này để di dời sự chú ý của bản thân.

"Cốc cốc".

Quân Thanh Dư khựng lại, tiếp đó nhớ đến Thi Khải Tân vẫn chưa rời đi. Cậu cầm lấy mặt nạ đeo vào, lạnh nhạt nói: "Vào đi".

Thi Khải Tân ôm theo một chồng tài liệu đi vào, "Phu nhân, đây là tài liệu hôm nay cần phê duyệt, tôi đã in ra hết rồi". Trước giờ tài liệu đều gửi thẳng vào hòm thư điện tử, nhưng lúc nguyên soái đi đã nhắc trước, anh sợ Quân Thanh Dư làm không quen nên cho đổi tất cả sang bản giấy.

Quân Thanh Dư nhướn mày, "Viễn Xuyên vừa mới rời khỏi hành tinh chủ, đâu ra nhiều tài liệu vậy?". Nhìn chồng giấy, số lượng có vẻ hơi lố nhỉ.

"Có nhiều chuyện lặt vặt lắm", Thi Khải Tân cũng thấy nhiều, dùng kẹp tài liệu phân chia ra rồi vẫn thấy nhiều.

Quân Thanh Dư nói: "Để lên bàn đi". Nếu là chuyện lặt vặt thì có lẽ sẽ khác những chuyện trước đây Phó Viễn Xuyên xử lí, dù sao giờ thân phận đã khác, chuyện cần giải quyết sẽ chỉ có nhiều hơn chứ không ít đi.

"Vâng". Thi Khải Tân đặt xuống rồi lại sợ cao quá dễ đổ, bèn chia thành hai chồng.

Quân Thanh Dư thu thập số liệu trên giấy, tiện tay cất vào ngăn kéo bên cạnh. Trong ngăn kéo không có gì hết, nhưng vừa kéo ra thì lại có một quả bóng lăn ra ngoài. Cậu vô thức nhặt quả bóng lên, chỉ một tay có hơi cầm không nổi, trên quả bóng có mấy chữ vô cùng rõ ràng "bóng nắm".

Quân Thanh Dư cất tài liệu cẩn thận, tò mò mà nhìn quả bóng. Cậu nhớ rõ ràng trước đây trong ngăn kéo không có gì hết, từ bao giờ lại có thêm thứ này.

Thi Khải Tân xếp gọn giấy tờ xong, thấy vậy thì nói: "Phu nhân cũng đang luyện lực nắm à? Đã bảo mà, sao nguyên soái lại tự dưng mua cái này chứ, còn bảo tôi mua hẳn một hộp. Cái lực tay kia của nguyên soái, bóng nắm còn chưa tính ra bao nhiêu thì đã tan tành luôn rồi".

Quân Thanh Dư cầm lấy nắm thử, trên quả bóng hiện ra một dãy số, "Luyện cái này để làm gì?".

"Ừm... Có thể giúp cậu điều chỉnh lực tay chuẩn hơn chẳng hạn? Như bọn tôi đôi khi sẽ mất khống chế tinh thần lực, sức mạnh lớn hơn bình thường rất nhiều, nên dùng bóng nắm để ghi chú lại này".



"Đang mất khống chế tinh thần lực thì điều khiển sức mạnh cũng không dễ dàng gì, cái này cũng có thể dùng để luyện lực tay những lúc mất khống chế kiểu đó". Người thường mua thứ này hoàn toàn không có tác dụng gì hết.

Quân Thanh Dư nghe vậy thì ngẩn ngơ, cậu nhấn thử vào dãy số vừa nãy, sau khi mở ra thì còn có những con số khác nữa, xếp thành hàng từ trái sang phải.

Lúc đầu các con số được đánh dấu đỏ, hẳn là tượng trưng cho việc tinh thần lực quá mạnh, vượt qua giá trị cao nhất của bóng nắm. Sau đó các con số biến đổi vài lần, cuối cùng giảm đều từ cao xuống thấp. Tiếp đấy số liệu luyện tập bị ngắt quãng, thi thoảng mới thêm mới một lần. Con số gần nhất là vừa nãy cậu nắm thử.

Quân Thanh Dư chạm nhẹ vào quả bóng, như thể thuận miệng hỏi: "Viễn Xuyên bảo anh mua cái này lúc nào?".

"Cũng lâu lắm rồi...", Thi Khải Tân thầm nghĩ, "Hình như là từ hồi mới mua được người cá mấy ngày". Phó Viễn Xuyên khi đó bị người cá ghét bỏ, nên thấy anh mang về được một người cá, tất cả mọi người đều vui mừng phấn khởi, vì lẽ đó nên mới khiến Thi Khải Tân nhớ mãi kí ức lúc Phó Viễn Xuyên mua người cá về được mấy ngày.

Quân Thanh Dư giật mình, cậu đè nén tâm trạng, bình tĩnh nói: "Tôi biết rồi, anh đi làm việc đi".

"Vâng, có việc gì thì phu nhân nhớ gọi tôi".

Thi Khải Tân rời đi còn giúp đóng cửa lại. Trong phòng làm việc lập tức trở nên yên tĩnh, Quân Thanh Dư khẽ miết lấy quả bóng.

Phó Viễn Xuyên trước mặt cậu trước giờ luôn là dáng vẻ uy vũ nhưng tính cách lại dịu dàng ôn hòa, luôn luôn dự liệu trước mọi việc. Quân Thanh Dư luôn nhớ rõ miêu tả tính cách của Phó Viễn Xuyên trong nguyên tác, nhưng khi được tận mắt nhìn thấy anh, cậu phát hiện ra tính cách của anh gần như khác hoàn toàn so với nguyên tác, tối ngày ở chung khiến cậu ném luôn những lời trong nguyên tác ra sau đầu.

Nhưng hình như, ngoài những gì cậu nhìn thấy, ở nơi cậu không thấy được, Phó Viễn Xuyên đã cố gắng rất nhiều trong việc nuôi dưỡng cậu. Ví dụ như quả bóng này.

Không khó để tưởng tượng ra cái người vụng về kia, hết lần này đến lần khác điều chỉnh lực tay. Cả một hộp bóng nắm chỉ còn lại một quả cuối cùng, cẩn thận tỉ mỉ để tìm ra lực tay thích hợp nhất, chỉ sợ trong lúc không để ý khiến người cá nhỏ bị thương.

Quân Thanh Dư hai mắt cong cong, dịu dàng và tỉ mỉ của Phó Viễn Xuyên trước giờ luôn không nằm trong những lời nói.

Đèn trong phòng làm việc khi trời tối sẽ tự động chuyển sang chế độ bảo vệ mắt, ánh sáng nhàn nhạt lưu lại trên quả bóng màu sắc ấm áp.

Quân Thanh Dư hơi suy nghĩ rồi cầm lấy cây bút dạ quang màu vàng kim, phác họa ra hình ảnh một người cá trên bề mặt quả bóng. Khả năng hội họa của cậu không quá xuất sắc, mới vẽ ra được hình dáng đại khái Quân Thanh Dư đã dừng bút, không tỉa tót thêm nữa. Đại khái thế này tốt xấu gì cũng nhìn ra là người cá, nếu vẽ tiếp thì có khi thành quả cuối cùng đến cậu cũng chẳng biết mình vẽ cái gì nữa.

Đợi mực khô xong cậu cất quả bóng về lại ngăn kéo, nhìn nhìn hai chồng tài liệu rồi lấy một tập gần đấy lật xem. Thi Khải Tân nói là chuyện lặt vặt đã là nói đại khái, này đâu phải mỗi chuyện lặt vặt, hạt vừng hạt mè gì cũng gửi hết đến thì có.

Quân Thanh Dư nhẫn nhịn tiếp tục xem. Xem đến quá nửa đêm, vẫn là không có bất cứ tài liệu quan trọng nào. Chuyện duy nhất có thể coi như là chuyện công thì lại nhòm ngó đến giống rau quả mới.

Bọn họ vẫn tưởng rằng rau quả là sản phẩm do thí nghiệm mà ra, hiện giờ Phó Viễn Xuyên không ở đây, nói dài nói dai đều là mấy lời vô đạo đức kiểu như muốn cậu phân phát miễn phí. Nói thì nghe hay lắm, nhưng mục đích thì lại cứ nhìn chằm chằm đồ trong túi người ta. Nếu Phó Viễn Xuyên ở đây thì vị quý tộc này hẳn không dám đưa ra ý kiến này đâu nhỉ, Quân Thanh Dư nhướn mày, coi cậu là quả hồng mềm sao?

Cậu đặt riêng tài liệu này sang một bên, tiếp tục xem những chuyện lặt vặt khác. Đang xem thì vòng tay thông minh khẽ rung lên, Quân Thanh Dư vội cầm lấy, quả nhiên nhìn thấy tin nhắn của Phó Viễn Xuyên.



Phó Viễn Xuyên: [Tín hiệu ổn định lại rồi, em đang làm gì đấy?].

Quân Thanh Dư chụp lại đống tài liệu trên bàn gửi cho anh: [Quý tộc lắm chuyện thật đấy]. Lại còn là mấy chuyện vặt vãnh nữa, mấy màn đấu khẩu giữa quý tộc cũng viết hết ra rồi gửi đến đây, nhưng có thể nhìn ra được rằng quyền lợi của quý tộc đã bị chèn ép kinh khủng, không thảnh thơi nổi.

Phó Viễn Xuyên: [Muộn rồi, em nghỉ sớm đi].

Quân Thanh Dư: [Ưm, anh cũng nghỉ sớm đi, đừng làm việc muộn quá]. Cậu bên này vẫn nên xem hết tài liệu một lượt rồi hẵng ngủ, tránh cho người khác nói này nói nọ.

Thực chất Quân Thanh Dư không bận tâm người khác bàn luận gì về mình, nhưng giờ cậu với Phó Viễn Xuyên đã là hai người như một, bàn luận về cậu khó tránh nhắc đến cả Phó Viễn Xuyên, như vậy thì không hay đâu.

Tin nhắn gửi đi không nhận được hồi âm, Quân Thanh Dư suy nghĩ một hồi rồi gửi thêm một câu [Ngủ ngon]. Tiếp đấy cậu nhận được lời mời gọi hình ảnh của Phó Viễn Xuyên.

Quân Thanh Dư vô thức nhấn nhận, ngơ ngác hỏi: "Anh sao à?".

Phía Phó Viễn Xuyên đen thui, một lúc sau mới chầm chậm lộ ra bóng người. Nhìn khung cảnh sau lưng cá nhỏ thì hiển nhiên là cậu vẫn còn ở trong phòng làm việc, Phó Viễn Xuyên hỏi: "Đã nói là đi nghỉ rồi mà?".

"Em xem xong chút này rồi nghỉ". Quân Thanh Dư đặt vòng tay thông minh sang một bên, bò ra bàn mà nhìn anh, "Giờ em chưa buồn ngủ". Không một chút buồn ngủ nào hết, về phòng ngủ cũng mất ngủ mà quay qua quay lại trên giường, vậy chi bằng thức khuya xử lí cho xong chỗ này, cũng đỡ lai rai đến mai.

"Em đi nghỉ đi, mấy chuyện này không cần gấp", Phó Viễn Xuyên bật đèn ngủ, ngồi dựa vào đầu giường.

Quân Thanh Dư chớp mắt, vô tội mà nhìn anh, "Nhưng em không ngủ được".

Phó Viễn Xuyên khẽ chạm vào màn hình giả lập, giống như mọi khi vẫn luôn vuốt ve mái tóc của cá nhỏ. Nhưng màn hình giả lập khác với màn hình thường, không chạm đến được. Tay anh khựng lại đang định rút về thì Quân Thanh Dư đã nhanh nhảu dựa lại gần, tự đưa hình ảnh của mình trong màn hình đến ngay dưới tay Phó Viễn Xuyên.

Trong mắt Phó Viễn Xuyên đều là ý cười, anh khẽ dỗ dành: "Ngoan nào, giờ em về phòng ngủ, anh ngủ cùng em".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.