Quân Thanh Dư nghe vậy thì không khỏi nở nụ cười. Bản thân cậu không hề để ý sắp đến lúc thuốc nổ điện tử phát nổ, nói đúng hơn là cài thuốc nổ xong thì cậu ngồi yên đợi thôi, cũng không còn nghĩ gì khác. Không ngờ Phó Viễn Xuyên ở phòng thẩm vấn còn để ý chút tiểu tiết này. Quân Thanh Dư lật chăn, cười nhào vào lòng Phó Viễn Xuyên.
Phó Viễn Xuyên đỡ lấy cá nhỏ ngồi hẳn hoi, nói: "Cẩn thận một chút".
"Không sao hết, anh sẽ đỡ được em mà". Quân Thanh Dư giạng chân ngồi lên đùi Phó Viễn Xuyên, vạt áo choàng tắm hơi vén cao lên, cậu nói: "Hay là ngủ một chút đi, dưỡng sức xong rồi lại đi". Đợi tác dụng của thuốc nổ điện tử qua đi rồi lại đến phòng thẩm vấn thì cũng đã quá nửa đêm rồi.
"Không cần đâu, lát nữa...", cúi đầu thấy phần cổ áo mở rộng, Phó Viễn Xuyên hơi khựng lại, anh giơ tay giúp cậu kéo lại áo choàng tắm, "Sao lại không mặc quần áo vào?".
"Em quên mang theo rồi", Quân Thanh Dư ngồi thẳng người chỉnh lại áo choàng tắm, chỉ có dây buộc trên eo là không thắt chặt, động tác mạnh một chút rất dễ lỏng ra, rất là phiền.
"Bộ lúc nãy dính mùi nhiên liệu nên em muốn giặt nó đi, nhưng lại không biết dùng máy giặt". Máy giặt trên chiến hạm có cả chức năng sấy khô nên không cần thêm máy sấy ngoài. Giặt tay không thể nào sấy khô được, chưa kể Quân Thanh Dư còn không tìm thấy cả nước giặt, mà dùng nước không thì không thể nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nguoi-ca-nho-cua-lao-dai-tho-bao/2126973/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.