Cảm nhận được ánh nhìn kinh ngạc của Thi Khải Tân, Quân Thanh Dư dịu ngoan dụi đầu vào lòng Phó Viễn Xuyên, chỉ lộ ra góc mặt tặng cho anh ta một cái lườm.
Thi Khải Tân vội ho khan che giấu đi sự thất thố của bản thân, tiếp đấy vội vàng đi lên trước mở cửa. Phó Viễn Xuyên cúi đầu nhìn cá nhỏ trong lòng, muốn nói gì đó nhưng lại thấy nói gì cũng chẳng có tác dụng, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng anh chỉ xoa đầu cá nhỏ, "Cẩn thận đấy".
"Anh yên tâm". Quân Thanh Dư cười đáp: "Em sẽ tự bảo vệ mình thật tốt".
Cá nhỏ lúc nghe dặn dò luôn vô cùng ngoan. Chỉ là... có làm theo lời hứa hay không thì lại là chuyện khác.
Phó Viễn Xuyên suy tư một hồi, nói tiếp: "Tôi dẫn em lên chiến hạm tham quan".
"Hửm?", Quân Thanh Dư ngẩn người, cậu định đợi Phó Viễn Xuyên lên chiến hạm rồi lén theo sau, sao giờ lại tự dưng muốn dẫn cậu lên chiến hạm vậy?
Quân Thanh Dư hỏi: "Không phải sắp xuất phát rồi sao? Như vậy sẽ không làm chậm trễ công việc chứ?". Chiến hạm lớn như vậy, dù không tham quan hết mà chỉ đến một vài chỗ đã mất không ít thời gian, đi lên rồi đi xuống cũng rất phiền.
Phó Viễn Xuyên dửng dưng đáp: "Không vội". Dù sao cũng đã đến nước này, còn ngại gì muộn thêm chút nữa.
Quân Thanh Dư lúc đầu nghĩ là sẽ lén lút tìm đến phòng nhiên liệu mà cậu từng thấy trong bản đồ chiến hạm. Đó là thứ cơ mật, nhưng Phó Viễn Xuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nguoi-ca-nho-cua-lao-dai-tho-bao/2126971/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.