*Tàng xảo với vụng: Chắc là giấu đi sự khéo léo, lộ ra sự vụng về.
Họa Khanh Nhan: "......"
Hắn cứng đờ chớp mắt một cái, yên lặng giơ chăn qua đỉnh đầu, trốn vào trong ổ chăn.
Mộ Quân Niên đi đến đầu giường, động tác thực nhẹ mà nhấc lên một góc chăn, thấp giọng nói: "Sư tôn, ta hầu hạ người thay quần áo."
Họa Khanh Nhan trong ổ chăn buồn hồi lâu, chỉ cảm thấy vừa rồi mình thật quá mất mặt. Mặt đã mất hết, đồ đệ còn đứng ở mép giường chờ hắn từ trong chăn ra ngoài. Họa Khanh Nhan tự thôi miên bản thân ở trong lòng xong mới rướn cổ ra khỏi chăn dò xét.
Mành che nắng ở cửa sổ không biết đã bị Mộ Quân Niên kéo ra khi nào, ánh Mặt trời bên ngoài hướng thẳng vào phòng chiếu sáng tất cả. Họa Khanh Nhan thấy mắt Mộ Quân Niên lóe lên tia sáng, rồi sau đó y rũ mi mắt xuống che đi cảm xúc. Y nói: "Sư tôn, dậy thôi."
Họa Khanh Nhan "Ưm" một tiếng mơ hồ không rõ, xốc chăn lên.
Tay Mộ Quân Niên cầm quần áo của sư tôn, quen thuộc đi ra phía sau Họa Khanh Nhan, chờ hắn duỗi tay mặc áo.
Có thói quen cho dù qua mấy trăm năm cũng như khắc vào xương cốt, tồn tại trong linh hồn không thể xóa bỏ. Họa Khanh Nhan sớm đã không còn xấu hổ, vô cùng phối hợp với động tác của Mộ Quân Niên, cần duỗi tay liền duỗi tay, cần xoay người liền xoay người.
Bởi vì hắn ngủ không thành thật, trung y ở trên người trong lúc hắn ngủ say bị cọ đến tán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nghe-nghiep-su-ton-nguy-hiem/248258/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.