Chương trước
Chương sau
Thẩm Cố Dung cút.
Đạo Lữ Khế đỏ tươi hóa thành linh điệp bay giữa không trung, những đốm sáng rơi xuống dẫn đường cho Thẩm Cố Dung.
Sau khi đi qua hai con phố, Thẩm Cố Dung mới chậm chạp phát hiện ra.
Không phải Mục Trích được y điều đi xử lý Dịch Quỷ sao? Sao thần thức cảm ứng được Dịch Quỷ ở trung tâm thành mà Đạo Lữ Khế lại bay về phía Nam?
Vẫn không tìm được khí tức của Ly Canh Lan trong Hàm Châu, Thẩm Cố Dung do dự một lát, mới tiếp tục đi theo Đạo Lữ Khế về phía trước.
Tuy rằng y khinh thường trận pháp trong miệng Ly Canh Lan, nhưng tóm lại vẫn phải đề phòng chút, nghe nói trận pháp 'Dưỡng Dịch Quỷ' nham hiểm này chính là do Ly Canh Lan tìm được ở Bí cảnh Cô Hồng, không chừng hắn vẫn còn những trận pháp khác càng cổ quái âm độc hơn.
Hiện tại việc cấp bách nhất vẫn là phải tìm được Mục Trích.
Thẩm Cố Dung vì giết Ly Canh Lan mà lăn lộn bôn ba suốt trăm năm, cho tới bây giờ y mới đột nhiên phát hiện, hận ý của mình với Ly Canh Lan vậy mà không bì kịp chuyện Mục Trích giận dỗi.
Có thể giết Ly Canh Lan chậm chút, nhưng y không muốn Mục Trích vì hiểu lầm không đáng có mà khổ sở một chút nào.
"Ta quả là sư tôn tốt." Thẩm Cố Dung tự biên tự diễn, đi được một lúc thì chợt cảm giác Đạo Lữ Khế như phát điên, đập cánh phi thẳng vào trong đám người phía trước.
Thẩm Cố Dung sửng sốt, lập tức hiểu Mục Trích đang ở phía trước.
Y đang định đi lên trước, bỗng cảm giác có một người bước nhanh lao tới cạnh mình, một phát bắt lấy cổ tay y, kéo cả người y vào lòng.
Thẩm Cố Dung nhận ra Mục Trích, không hề phản kháng mà mặc cho Mục Trích ôm chặt lấy chính mình.
Tuy rằng Thẩm Cố Dung đã làm thủ thuật che mắt lên thân thể, những người xung quanh không phát hiện ra sự tồn tại của y, nhưng trước mặt công chúng bị đồ đệ ôm vẫn khiến mặt già của y đỏ lên.
Thẩm Cố Dung ho khan một tiếng, nhẹ nhàng đẩy Mục Trích đang ôm chặt mình đến không thở nổi ra, nhỏ giọng nói: "Đừng náo ở chỗ này, chúng ta......"
Chúng ta tìm một ngõ nhỏ, lén lút.
Nhưng y còn chưa nói xong, Mục Trích đã bị động tác kháng cự này của y kích thích cho cả người bỗng run lên, như là sợ y chạy trốn, hai tay siết chặt, suýt nữa bóp ngạt y trong lòng mình.
Thẩm Cố Dung hít thở chút khó khăn, y lại tránh Mục Trích: "Ưm, Mục Trích, ngươi......"
Con ngươi đỏ tươi tan rã của Mục Trích đột nhiên co rụt lại, vén lên mái tóc dài xõa sau lưng của Thẩm Cố Dung, ác độc cắn một phát lên gáy y.
Thẩm Cố Dung: "......"
Thẩm Cố Dung ăn đau nhíu mày, lực cắn của Mục Trích lần này hoàn toàn không lưu tình, trong hoảng hốt, y mơ màng không biết có bị nhãi con này cắn rớt miếng thịt nào hay không, đau đến mức y không ngừng hít vào.
Sau cổ là mệnh môn, Thẩm Cố Dung chưa bao giờ cho người khác chạm vào, nhưng hiện tại bị Mục Trích cắn một phát lên mệnh môn, y lại không nổi lên bất kỳ ý phản kháng nào, chỉ có thể khó khăn thả lỏng thân thể.
Sau khi nhãi con họ Mục cắn lên vùng thịt non sau cổ Thẩm Cố Dung kia xong, phải nghiến thành dấu răng đỏ ửng mới chậm rãi nhả ra, ở nơi Thẩm Cố Dung không nhìn thấy, Mục Trích mặt không cảm xúc, khóe mắt đỏ lên, gương mặt kia không biết từ khi nào đã bị vết bớt đỏ tươi chiếm quá nửa, nhìn cực kỳ đáng sợ.
Thẩm Cố Dung nhận thấy Mục Trích nhả ra, lúc này mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm một hơi, giơ tay lên, vỗ vỗ sau lưng Mục Trích như dỗ trẻ, nhỏ giọng nói: "Ngươi sao vậy?"
Vừa dứt lời, Thẩm Cố Dung liền cảm giác được một giọt nước rơi lên làn da sau cổ y, mang theo dấu vết ẩm ướt ấm áp.
Thẩm Cố Dung sửng sốt.
Mục cô nương đây là...... Lại khóc?
Thẩm Cố Dung đang muốn cất lời, lại cảm thấy làm vậy sẽ chọc thủng lòng tự trọng đã hơi tổn thương của đồ đệ, đành phải giả bộ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Đúng lúc này, y đột nhiên cảm giác được Mục Trích ở sau cổ y nhẹ nhàng liếm một chút, kích thích lần này so với nhát cắn vừa nãy còn đả động mạnh tới Thẩm Cố Dung hơn.
Cả người y tê dại, nơi bị liếm qua hẳn là nốt ruồi son sau cổ y, vừa đau vừa nhức, khiến Thẩm Cố Dung có chút không khống chế được mà nhũn eo.
Đôi mắt Thẩm Cố Dung mở lớn, chưa bao giờ biết nốt ruồi son sau cổ mình lại mẫn cảm đến vậy, chạm nhẹ một cái thôi đã như trúng tình độc, khoái cảm tê dại trải rộng khắp toàn thân, năm ngón tay thon dài nắm lấy tay áo rộng của Mục Trích, siết pháp bào thượng đẳng thành từng nếp uốn.
"Mục, Mục Trích......"
Giữa thanh thiên bạch nhật bị Mục Trích đối xử như vậy, mặc kệ người xung quanh không thấy bọn họ, Thẩm Cố Dung vẫn có loại thẹn thùng khi khỏa thân bại lộ giữa đám đông, bị người ta nhìn chăm chú.
Y dùng hết toàn lực túm lấy vạt áo Mục Trích, đôi mắt ngấn nước, lẩm bẩm nói: "Mục Trích, Mục, Mục Trích, sư tôn có chuyện rất quan trọng cần nói với ngươi, chúng ta tìm một chỗ không có ai......"
Cơ thể Thẩm Cố Dung bủn rủn, cảm thấy thẹn đến độ sắp khóc, y vốn muốn dùng thân phận sư tôn để Mục Trích nghe lời y, nhưng Mục Trích dường như không bị y dọa đến, ngược lại gối đầu bên tai y cười khẽ một tiếng.
Thẩm Cố Dung bị hắn cười đến mềm nửa người, ngẩn ngơ túm vạt áo hắn mới ngăn mình ngã xuống.
Mục Trích thấp giọng nói: "Vâng, sư tôn."
Thẩm Cố Dung...... đột nhiên có linh cảm không tốt chút nào.
Mục Trích buông y ra, cũng không quay đầu lại mà đi về phía ngõ nhỏ bên cạnh.
Hắn đi rất chậm, Thẩm Cố Dung nỗ lực đuổi kịp bước chân hắn, sau đó mới phát hiện ra...... À, đúng, ta là Đại Thừa Kỳ mà.
Thẩm Cố Dung chậm chạp nhận ra, vội vàng vận chuyển linh lực loại bỏ cảm giác bủn rủn trong cơ thể, lúc này mới bước nhanh đuổi kịp Mục Trích.
Y vươn tay che lại sau cổ, khi vừa chạm vào dấu răng kia liền 'Shhh' một tiếng, không biết Mục Trích bị cái gì kích thích đến nỗi hạ miệng tàn nhẫn thế này.
Chẳng lẽ bởi vì mình lừa hắn không phải đoạt xá?
Không đúng, không nghiêm trọng như vậy chứ?
Thẩm Cố Dung không rõ nguyên do, nhưng y thật sự sợ cảm giác bị đám người vây quanh, chỉ muốn tìm một nơi không người nói chuyện nghiêm túc với Mục Trích.
Nhưng vừa đi đến đầu hẻm, nhìn ngõ hẻm đen như mực kia, lại nhìn Mục Trích không quay đầu, Thẩm Cố Dung bỗng thấy hơi sợ.
Cảm giác sợ hãi đến không có lý do, tựa như sợ hãi trước chuyện mình không biết, lại như cảm giác tim đập thình thịch của con mồi sắp tiến vào bẫy rập.
Chỉ thoáng do dự, Mục Trích đã kéo y vào trong ngõ nhỏ.
Trái tim Thẩm Cố Dung đột nhiên nhảy thịch thịch.
Ngõ nhỏ u ám tối tăm, Mục Trích phất tay phủ tầng kết giới ngăn cách với bên ngoài, âm thanh trên đường chính lập tức im bặt, toàn bộ ngõ nhỏ chỉ còn tiếng hít thở của hai người cùng tiếng y phục cọ xát.
Thẩm Cố Dung lấy lại bình tĩnh, cảm thấy người trước mặt là Mục Trích thì y không cần phải sợ hãi.
Có ý nghĩ này, Thẩm Cố Dung mới khôi phục vẻ trấn định, buông tay Mục Trích ra, chụm lại tay áo, thong thả ung dung nói: "Trước kia ta lừa ngươi."
Trong bóng đêm, thân thể Mục Trích hơi cứng đờ.
Thẩm Cố Dung cảm giác được hô hấp hắn chợt dồn dập, biết nhất định hắn đang rối rắm việc này nên mới khác thường như vậy.
Y thở dài một hơi, một năm một mười kể lại chuyện nhầm lẫn mất trí nhớ thành đoạt xá cho Mục Trích nghe, cuối cùng còn bỏ thêm câu: "Ta không cố ý lừa gạt ngươi."
Sau khi Thẩm Cố Dung nói xong, Mục Trích ngẩn ngơ hồi lâu, mới cười cười, nói: "Không quan trọng."
Thẩm Cố Dung nghiêng đầu: "Hửm?"
Linh chướng trong mắt Thẩm Cố Dung còn chưa tan hết, cho dù là Đại Thừa Kỳ cũng không cách nào dùng tu vi để nhìn, trong bóng đêm y không thấy được vẻ mặt của Mục Trích, chỉ có thể dựa vào giọng điệu của hắn mà đoán xem rốt cuộc hắn có tức giận hay không.
Giọng Mục Trích không giống như tức giận, nhưng lời này nghe thế nào cũng thấy kỳ quái.
Y đang nghĩ ngợi, Mục Trích đã đi tới, lại lần nữa ôm lấy y, chỉ là cái ôm lúc này cực kỳ mềm nhẹ.
Hắn nâng tay lên nhẹ nhàng vuốt ve sau cổ Thẩm Cố Dung, nhìn dấu răng vừa rồi đã được linh lực chậm rãi làm khép lại, mới mấy tức đã biến thành dấu răng hồng nhạt, bao quanh nốt ruồi son đỏ tươi ướt át kia.
Quyến rũ chết người.
"Không quan trọng." Mục Trích mặt không cảm xúc, đôi mắt tan rã vẫn chưa tụ lại, nhìn cực kỳ quỷ dị, nhưng giọng điệu lại mềm nhẹ trước nay chưa từng có: "Sư tôn là ai không quan trọng, ta không để bụng."
Những lời này nghe như lời âu yếm, Thẩm Cố Dung mơ màng hồ đồ tin tưởng.
Thấy nguy cơ được loại trừ, Thẩm Cố Dung hơi rụt về sau, mới cười nói: "Ngươi không tức giận thì tốt —— a..... đừng làm rộn sau cổ ta, rất ngứa."
Mục Trích nghe lời thu tay, nhẹ giọng hỏi: "Dấu vết trên người sư tôn...... tan nhanh thật."
Thẩm Cố Dung không biết vì sao hắn lại nói lời này, gật đầu: "Linh lực vận chuyển có thể chữa khỏi vết thương trên người rất nhanh."
Mục Trích hơi giật mình, hắn vuốt ve dấu vết vẫn chưa tan trên cổ mình, không biết vì sao chợt cười, hắn tựa trên vai Thẩm Cố Dung, lẩm bẩm nói: "Sư tôn không thích ta đánh dấu trên người ngài sao?"
Thẩm Cố Dung nhỏ giọng nói thầm: "Ngươi nào có giống đánh dấu, rõ là muốn ăn thịt người."
Nơi gáy Thẩm Cố Dung rất mẫn cảm, bị cắn một ngụm đã khó chịu đến muốn mạng, y khẽ lay vạt áo, lộ ra cần cổ trắng nõn như ngọc, ý bảo Mục Trích cắn nơi này.
"Ngươi cắn nơi này đi, ta sẽ giữ lại dấu vết." Thẩm Cố Dung nói: "Đằng sau.... quá khó chấp nhận mà."
Mục Trích nặng nề nhìn chằm chằm cổ y, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve một lát, máu chậm rãi vận chuyển dưới lòng bàn tay, mạch đập nhảy lên.
"Được." Hắn thuận theo mà nói.
Thẩm Cố Dung thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngoan ngoãn giữ y phục, chờ Mục Trích đánh dấu lên cổ y.
Nhưng y chờ rồi lại chờ, không những không chờ được người ta đánh dấu lên cổ, ngược lại dấu vết vừa mới tan sau cổ lại lần nữa bị hung hăng cắn một phát.
Thẩm Cố Dung: "......"
Thẩm Cố Dung sắp khóc tới nơi: "Mục Thần Chi!"
Mục Trích làm xong chuyện xấu, không những không hề hối hận, giọng điệu còn cực kỳ bình thản, nói: "Nhưng Mục Trích lại thích đánh dấu ở đây."
"Đau!" Thẩm Cố Dung trừng hắn trong bóng đêm, "Vừa đau vừa ngứa, vừa nhũn vừa tê, ngươi muốn ta khó chịu đến chết hay sao?
Thẩm Cố Dung cũng nổi giận, lập tức vỗ vỗ sau cổ, dấu răng kia lại lần nữa biến mất.
Y vạch cổ áo, lạnh lùng nói: "Ở cổ."
Thích cắn thì cho cắn, chiều theo tật xấu của ngươi.
Mục Trích mặt không cảm xúc nhìn y, lại lần nữa cầm lấy tay y, tiếp tục cắn một phát nữa sau cổ y.
Thẩm Cố Dung: "......"
[ Nghịch đồ! Hỗn trướng! ]
Thẩm Cố Dung không nhớ rõ mình đã bị cắn bao nhiêu lần, cuối cùng y thật sự bị lòng cố chấp của Mục Trích dọa sợ, đành khó chịu thỏa hiệp.
"Được được được, chỗ này thì chỗ này." Khóe mắt Thẩm Cố Dung đỏ ửng, hơi nghiêng đầu, cọ nước mắt lên băng tiêu, khàn giọng oán hận: "Sớm hay muộn ta cũng bị ngươi làm tức chết thôi."
Mục Trích nhìn gương mặt y như vừa khóc xong, rốt cuộc cũng thỏa mãn.
Con ngươi tan rã chậm rãi ngưng tụ lại, Mục Trích gỡ bỏ kết giới, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, chiếu sáng nửa khuôn mặt đã hoàn toàn thay đổi của hắn.
Thẩm Cố Dung chịu đựng khó chịu, nhẹ nhàng vuốt ve dấu răng sau cổ, nói ra cũng lạ, nơi có nốt ruồi son đó y sờ thì không thấy bất kỳ cảm giác gì, nhưng Mục Trích vừa chạm vào, y lại mơ màng có phản ứng không văn nhã, thân thể mềm đến sắp hóa thành nước, suýt nữa ném hết mặt mũi trước công chúng.
Đây là đạo lý gì chứ?
Y đang nói thầm, trong lúc vô tình nhìn thấy mặt Mục Trích, sửng sốt một lúc mới nhíu mày nói: "Mặt ngươi làm sao vậy?"
Dáng vẻ Mục Trích vẫn ôn hòa như cũ, rũ mắt, thuận theo sự thật nhàn nhạt nói: "Dịch Độc tái phát."
"Tái phát?" Thẩm Cố Dung tiến lên sờ sờ mặt hắn, tra xét rõ ràng một lúc, mới nói: "Không có khả năng, linh quả của cây mặt người không phải đã giải hết Dịch Độc của ngươi rồi hay sao?
Theo lý mà nói không nên tái phát mới đúng.
Mục Trích nắm tay y dán lên mặt mình cọ cọ, con người nặng nề nhìn y, giọng điệu lại không khác gì bình thường, không có nửa phần biến hóa.
"Sư tôn, nếu mặt ta từ nay về sau luôn luôn thế này, ngài còn thích ta không?"
Nếu ta không có gương mặt giống tiên sinh kia, ngài sẽ còn đối xử tốt với ta như trước chứ?
Sự đối đãi đặc biệt của ngài với ta sẽ không vì gương mặt đã hoàn toàn thay đổi này mà bị thu hồi hoàn toàn không chút lưu tình chứ?
Mục Trích thử tưởng tượng đến cảnh Thẩm Cố Dung không chút do dự vứt bỏ hắn, khắp người lập tức sôi trào, như bị một ngọn lửa ác liệt thiêu đốt thành dung nham, cháy lan ra toàn thân từng chút, đốt hắn từ sống sờ sờ thành cái xác không hồn như xương khô.
Nhưng nếu Thẩm Cố Dung thật sự bởi vì gương mặt này mà vứt bỏ hắn... Mục Trích suy nghĩ, thì dù hắn có bao nhiêu thủ đoạn ép y khuất phục, cũng đều không nỡ dùng lên người Thẩm Cố Dung.
Hắn chỉ có thể mặc cho Thẩm Cố Dung như cát chảy qua kẽ tay, không để lại một chút dấu vết.
Sắc mặt Mục Trích không thay đổi, thân thể đã hơi run lên.
Hắn bỗng nhiên bắt đầu sợ câu trả lời của Thẩm Cố Dung, hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi Thẩm Cố Dung, gần như kinh sợ muốn ngăn cản y, ngăn không cho y nói ra bất kỳ lời nào mình không muốn nghe.
Coi như cái gì cũng không biết, tiếp tục dùng gương mặt của tiên sinh kia tiếp nhận toàn bộ thiện ý của Thẩm Cố Dung chẳng lẽ không tốt sao?
Mục Trích biết rõ đây là kết quả tốt nhất, nhưng vẫn dùng bớt che khuất mặt như cũ, tới thử Thẩm Cố Dung.
Hắn không cách nào chấp nhận được việc bản thân mình bị coi như người khác mà yêu.
Khắp đầu óc Mục Trích rối thành một cục, ngay cả hắn cũng không biết rốt cuộc chính mình đang suy nghĩ cái gì.
Không biết qua bao lâu, có lẽ chỉ trong chớp mắt, có lẽ khoảng một canh giờ, dù sao Mục Trích cũng cảm thấy đã qua rất lâu, Thẩm Cố Dung mới nhẹ nhàng cất lời:
"Ngươi suy nghĩ cái gì thế?"
Thẩm Cố Dung tò mò nhìn hắn.
Mục Trích ngẩn ngơ, mờ mịt ngẩng đầu, hắn từng tưởng tượng ra vô số phản ứng của Thẩm Cố Dung, có lẽ y sẽ xoay người rời đi, có lẽ sẽ lừa gạt mình nói rằng không để bụng, có lẽ......
Rất nhiều có lẽ, nhưng chưa từng nghĩ tới Thẩm Cố Dung sẽ có phản ứng...... cực kỳ bình thường này.
Trên mặt Thẩm Cố Dung là sự tò mò rõ ràng, tựa hồ rất khó hiểu vì sao hắn lại hỏi vấn đề này, giống như một người trưởng thành tâm trí hoàn thiện hỏi y vì sao hoa lại có màu đỏ vậy.
Trên mặt y đầy nghi hoặc, có buồn cười, có sủng nịch, còn có tình yêu sâu đậm, nhưng không hề có sự xa cách và chán ghét Mục Trích sợ hãi nhất.
Mục Trích ngây dại.
"Mặt ngươi biến thành thế này thì làm sao?" Thẩm Cố Dung nói: "Thêm nữa, không phải từ nhỏ ngươi đã có dáng vẻ này sao? Ta sớm nhìn chán từ lâu rồi."
Y nâng tay tay vuốt ve gương mặt Mục Trích, "Chậc" một tiếng, cười nói: "Ta lại đâu vì mặt mới thích ngươi? Dù ngươi có hủy dung đối với ta mà nói cũng chẳng khác biệt gì."
Mục Trích mờ mịt nhìn y, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Thẩm Cố Dung nghiêng đầu, nói: "Ờm, dù sao người đẹp nhất Tam giới cũng là sư tôn ta đây, nếu ta thật sự là đăng đồ tử yêu thích sắc đẹp thì ngày ngày soi gương không phải được rồi sao? Tìm ngươi làm cái gì?"
Mục Trích: "......"
Mục Trích bị lời này nói cho ngẩn ngơ hồi lâu, chưa bao giờ nghĩ tới Thẩm Cố Dung sẽ dùng một góc độ quỷ quái xảo quyệt như vậy trả lời vấn đề của hắn.
Hơn nữa lời này...... giống như một chút sơ hở cũng không có, nhưng khi nghĩ lại cẩn thận, Mục Trích dường như không nhận được đáp án mình muốn nhất.
Bị Thẩm Cố Dung xen lẫn, Mục Trích rơi vào trầm tư.
Vừa rồi hắn đang rối rắm gì vậy?
Đúng lúc này, từ trung tâm thành đột nhiên bùng lên một tiếng vang lớn, tiếp theo một cỗ khí tức kỳ quái lan tràn khắp Hàm Châu.
Thẩm Cố Dung sửng sốt, lập tức nhón mũi chân nhảy lên không trung, y phục đón gió phần phật.
Từ trung tâm thành, một cột sáng phóng ra, hướng lên tận trời, phá tan sương mù quanh quẩn Hàm Châu, trên không trung như u đàm bị một tảng đá rơi vào, đẩy ra từng vòng sóng gợn sương mù che chắn.
Mục Trích chậm một bước theo lên: "Sư tôn?"
Con ngươi Thẩm Cố Dung hơi trầm xuống, nói: "Là khí tức Dịch Quỷ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.