Đạo Lữ Khế hóa thành linh điệp, đánh mạnh vào cửa sổ nhà gỗ.
Thẩm Cố Dung một thân hồng y, trên người không một vết bẩn, nhưng Lâm Hạ Xuân trong tay đã nhiễm đầy máu tươi dơ bẩn, y hơi dừng động tác, nghiêng đầu nhìn về phía song cửa sổ.
Lâm Hạ Xuân đờ đẫn nghĩ thầm: [ Nếu ta là cửa sổ thì tốt rồi. ]
Thẩm Cố Dung: "......"
Thẩm Cố Dung hiện tại và Thẩm Cố Dung bốn mươi năm trước không giống nhau.
Năm đó y đối xử với Ly Canh Lan chỉ là đơn phương hành hạ thô bạo đến chết, mà lần này rõ ràng bị Ly Canh Lan khiêu khích như vậy, y lại không hề điên cuồng đến mất lý trí, tự mình đọa ma.
Ngay cả một giọt máu y cũng không muốn dính phải, chỉ sợ làm bẩn chính mình, đôi con ngươi kia dù đỏ đậm nhưng lại sạch sẽ, không bị sát ý đoạt đi toàn bộ lý trí.
Khắp người Ly Canh Lan đầy máu, con ngươi tan rã nằm trên mặt đất, khuôn mặt hắn đầm đìa máu tươi, máu chậm rãi lan ra khắp nhà gỗ, chỉ có khoảng trống dưới chân Thẩm Cố Dung là còn sạch sẽ.
Trận pháp dưới chân hẳn là dùng máu khởi động, hắn chảy càng nhiều máu, trận pháp sẽ càng kiên cố.
Vốn dĩ Thẩm Cố Dung có thể nghe thấy tiếng động ngoài cửa sổ, nhưng chờ đến khi y tính xong nợ với Ly Canh Lan, ngoài cửa sổ đã không còn bất kỳ âm thanh nào.
Không biết là linh điệp biến mất, hay là trận pháp ngày càng kiên cố.
Ly Canh Lan đã hấp hối, hắn gần như mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nghe-nghiep-su-ton-co-do-nguy-hiem-cao/1603860/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.