Chương trước
Chương sau
Chuyển ngữ: Trầm Yên
...........................................................
"Ta?" Thẩm Phụng Tuyết cười: "Ta đoạt ký ức của ngươi làm gì?"
Thẩm Cố Dung lạnh lùng nói: "Bởi vì ta quan sát Kinh Thế Lục."
Tất cả mọi chuyện đều được xâu chuỗi lại.
Thẩm Cố Dung mơ màng hồ đồ cả ngày, lúc này chưa bao giờ tỉnh táo đến vậy.
"Sau khi ta phong ấn Ly Canh Lan, lấy được Thần Khí Kinh Thế Lục, lại vẫn chưa từng sử dụng nó." Thẩm Cố Dung lạnh giọng nói: "Mãi đến khi ta gặp Mục Trích......"
Mục Trích cả người đầy khí tức Dịch Quỷ kia.
Là người chết thảm vì y kiếp trước...... Tiên sinh chuyển thế.
Dịch Độc tồn tại bên trong thần hồn Mục Trích, cho dù dùng linh quả của cây mặt người cũng không thể loại bỏ hoàn toàn, Thẩm Cố Dung năm đó càng bất lực hơn.
Bản năng nói cho y, phải nhanh chóng tìm ra biện pháp để Mục Trích sống sót, nhưng lý trí lại vì Mục Trích là tiên sinh chuyển thế mà không cách nào đối xử tàn nhẫn, ép hắn nhập đạo.
Thẩm Cố Dung rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, chợt nghĩ tới Kinh Thế Lục.
Kinh Thế Lục tinh thông cổ kim, Thẩm Cố Dung chứng kiến từ đầu tới cuối những gì xảy ra trong mấy chục năm sau.
Nếu y không loại bỏ khí tức Dịch Quỷ trên người Mục Trích, vậy kết cục sau này nhất định sẽ là Thẩm Cố Dung chết thảm, Ngu Tinh Hà và Mục Trích trở mặt thành thù.
Kinh Thế Lục nói cho y hết thảy, nhưng Thiên Đạo không cho phép người nào nhìn trộm thiên cơ mấy chục năm, thậm chí mấy trăm năm sau.
Biết Thẩm Cố Dung xem trộm Kinh Thế Lục, Thiên Đạo liền giáng xuống lôi kiếp trời phạt.
Thiên Đạo muốn đoạt lại tất cả những gì Thẩm Cố Dung biết.
Thẩm Cố Dung chỉ tự mình đoán được đại khái, y nhìn chằm chằm Thẩm Phụng Tuyết không chớp mắt, không chịu buông tha bất kỳ cảm xúc nào trong mắt hắn.
"Ngươi chính là ta, nhưng ta lại không phải ngươi."
Đồng tử Thẩm Phụng Tuyết co rụt lại.
Phản ứng này......
Thẩm Cố Dung đột nhiên trừng lớn đôi mắt, y biết bản thân đoán đúng rồi.
Y bước nhanh lên bậc thang, một phát túm lấy vạt áo Thẩm Phụng Tuyết, lạnh lùng tới gần hắn, nói: "Ngươi chỉ là ký ức bị lôi kiếp Thiên Đạo tách ra từ linh thể của ta thôi, cho dù ta có tâm ma, cũng sẽ không để cho nó thoát khỏi tầm khống chế của ta."
Mà Thẩm Phụng Tuyết...... đoạn ký ức bị tách ra này, tuy rằng vẫn còn ở trong thân thể Thẩm Cố Dung, nhưng hiển nhiên đã thoát khỏi tầm khống chế của Thẩm Cố Dung.
Bởi vì Thẩm Phụng Tuyết đã bị lôi kiếp Thiên Đạo khống chế, hành vi tuy rằng nơi chốn suy nghĩ cho Thẩm Cố Dung, nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ lại cảm thấy không đúng, có tâm ma nào lại vì muốn xâm chiếm bản thể mà lừa y bóp nát nguyên đan, cùng nhau hồn phi phách tán?
Thẩm Cố Dung: "Thiên Đạo muốn giết ta, muốn ta chủ động đánh tan toàn bộ những điều đã thấy ở Kinh Thế Lục."
Y nói, chợt nhếch môi cười, thoáng cái đã giật được "Ly Hồn" trong tay Thẩm Phụng Tuyết.
Gió bỗng nổi lên, tà áo đỏ của Thẩm Cố Dung tựa như tắm máu phất lên, mái tóc bạc của y bay múa, tuy rằng đang đứng dưới bậc thang, nhưng khí thế lại là sự lãnh lệ trước nay chưa từng có.
Y một ngụm nuốt "Ly Hồn" vào trong miệng, nhìn chằm chằm đồng tử đã co lại của Thẩm Cố Dung, lại nở nụ cười.
"Nhưng ta càng không làm."
Y nói.
Thiên Đạo nói đó là sai thì sẽ sai thật sao?
Y càng không tin.
Thẩm Phụng Tuyết ngẩn ngơ hồi lâu, tựa hồ chưa từng quen biết Thẩm Cố Dung người này.
Hắn yên lặng một lúc lâu, đột nhiên cất tiếng cười to.
Thẩm Phụng Tuyết cười, hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống từ khóe mắt hắn, hắn nhẹ nhàng dùng hai ngón tay miết linh quả trong lòng bàn tay, ánh sáng trắng hơi lóe lên, lớp ngụy trang tan đi, lộ ra Ly Hồn.
Thứ vừa rồi Thẩm Cố Dung nuốt vào, chính là linh quả có thể dung hợp ký ức tâm ma.
Thẩm Cố Dung chọn đúng rồi.
Trên mặt Thẩm Phụng Tuyết tràn đầy nước mắt, giơ tay nhẹ nhàng vỗ về mái đầu bạc của Thẩm Cố Dung, lẩm bẩm nói: "Ngươi đã đúng."
Thẩm Cố Dung không nói gì.
Thẩm Phụng Tuyết vừa cười vừa rơi lệ: "Chỉ có một điểm, ngươi sai rồi."
Thẩm Cố Dung cũng không biết nhiều chuyện, phần lớn đều là kinh nghiệm nhiều năm đọc thoại bản lớn mật thăm dò của y, quả thực có thể coi như mèo mù vớ cá rán.
Nghe câu nói này, Thẩm Cố Dung tỏ vẻ trấn định, lạnh nhạt nói: "Ta không sai."
Thẩm Phụng Tuyết nở nụ cười: "Ta chính là ngươi mà."
Hắn chỉ là ký ức bị Thiên Đạo cấy vào, nhận mệnh lệnh làm cho Thẩm Cố Dung tự hủy đi chính mình, nhưng xét đến cùng hắn vẫn là Thẩm Cố Dung.
Vẫn là ký ức trải qua trăm năm luyện ngục khuyết thiếu kia của Thẩm Cố Dung.
Thẩm Phụng Tuyết từ từ đi xuống bậc thang, cuối cùng cũng đứng sóng vai với y trên bậc thang.
Hắn chậm rãi ôm lấy Thẩm Cố Dung, gối cằm lên vai Thẩm Cố Dung, thấp giọng lẩm bẩm: "Ngươi vốn dĩ không quan sát Kinh Thế Lục."
Thẩm Cố Dung sửng sốt: "Cái gì?"
Giọng nói của Thẩm Phụng Tuyết càng ngày càng yếu, thân hình cũng càng lúc càng mờ nhạt.
"Mà ngươi tiến vào Kinh Thế Lục, tự mình trải qua một đời kia."
Cưỡng ép nghịch thiên sửa mệnh, cho nên Thiên Đạo mới có thể tức giận như vậy.
Thẩm Phụng Tuyết để lại một câu cuối cùng: "Kinh Thế Lục lánh đời trăm ngàn năm, thế gian chỉ có người được Thiên Đạo tán thành mới có tư cách mở ra, mà ngươi vốn không phải là người nọ, Thẩm Cố Dung à."
Cả người Thẩm Cố Dung cứng đờ.
Sau khi Thẩm Phụng Tuyết nói xong, thân hình phảng phất hóa thành bột mịn, trong nháy mắt tan đi, mà cùng lúc đó, nơi vẫn luôn thiếu mất một khoảng trong đầu Thẩm Cố Dung tựa hồ bị vô số vật lấp đầy.
Ký ức che trời lấp đất ồ ạt tràn vào đầu, Thẩm Cố Dung đột nhiên ôm đầu, thất tha thất thểu suýt nữa đập đầu xuống.
Trong nháy mắt kia, một đôi tay đột nhiên kéo y vào lòng, ôm chặt y.
Mùi hương quen thuộc ập tới.
Thẩm Cố Dung chịu đựng đau nhức, gắng gượng mở mắt, tầm mắt vừa có tiêu điểm liền nhìn thấy gương mặt tràn đầy nước mắt kia của Mục Trích.
"Khóc cái gì?" Thẩm Cố Dung cố sức nâng tay lên, cười gượng gạo, dịu dàng lau nước mắt cho Mục Trích, lẩm bẩm: "Không phải ta đã nói sẽ trở về sao?"
Nước mắt Mục Trích càng rơi nhiều hơn.
Thẩm Cố Dung vừa dứt lời, ký ức kia lại mãnh liệt xộc tới, trong giây lát đã bao phủ y trong đầm lầy ký ức.
"Sư tôn!"
Thanh âm Mục Trích tựa như cách vô số tầng kết giới xông đến, phảng phất là tiếng khóc nức nở, lòng Thẩm Cố Dung đau như cắt, nhưng lúc này cũng không rảnh để ý đến nữa.
Ký ức bị Thiên Đạo cưỡng chế tróc đi một lần nữa trở về, đầu Thẩm Cố Dung đau sắp nứt ra, hận không thể trực tiếp chết đi, nhưng lúc này y hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có thể mạnh mẽ chịu đựng thống khổ như lăng trì kia, tiêu hóa từng chút ký ức tán loạn.
Nơi sâu thẳm trong ký ức.
Phố Hoa Đăng.
Mười ba Dịch Quỷ đồ thành.
Hồi Đường Thành trở thành một biển lửa, khắp nơi đều là tiếng kêu thê lương thảm thiết cùng xác chết khắp nơi.
Thẩm Cố Dung bị dọa ngây người, trong tay hắn còn cầm kẹo hồ lô tiên sinh cho, ngơ ngác đứng trên bậc thang, tầm mắt rơi vào hư vô.
Thảm họa này tựa trận cuồng phong quét qua, trong giây lát liền biến thành dáng vẻ hiện tại.
Ngắn ngủi đến mức Thẩm Cố Dung hoàn toàn không kịp phản ứng.
Thẩm Tịch Vụ hét lên một tiếng, thoáng cái đánh thức thần trí Thẩm Cố Dung, y vội vàng xông lên trước ôm Thẩm Tịch Vụ vào lòng, khó khăn thốt lên giọng nói run rẩy: "Đừng sợ, Tịch Vụ đừng sợ, ca ca ở đây."
Thẩm Tịch Vụ nức nở nói: "Ca ca, rốt cuộc bọn họ bị làm sao vậy?"
Chính Thẩm Cố Dung cũng không biết, y vội vàng bế Thẩm Tịch Vụ lên, muốn không màng tất cả chạy về nhà, nhưng vừa mới bước lên một bậc đã bị tiên sinh ngăn cản.
Thẩm Cố Dung mờ mịt nói: "Tiên sinh?"
Tiên sinh một thân thanh y, tay cầm sáo trúc, nói như thương xót: "Cố Dung, con không trở về được."
Thẩm Cố Dung thoáng ngẩn ngơ, lần đầu cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng, nghe không hiểu người khác nói: "Dạ? Gì cơ?"
Tiên sinh nâng sáo trúc lên, nhẹ nhàng chỉ về nơi lửa lan tràn tới: "Lửa Dịch tràn từ bên ngoài vào Phố Hoa Đăng, những nơi lửa đi qua, Dịch Quỷ sẽ tàn sát gần như toàn bộ sinh linh ở đó."
Thẩm Cố Dung nghe không hiểu, còn khô khốc nói: "Tiên sinh, đây là đoạn ngắn nào trong thoại bản mới sao?"
Nhưng y không có thời gian, cũng không có tâm trạng nghe những lời này, bế muội muội lên, không quan tâm gì cả, chỉ muốn chạy về nhà.
Cha mẹ, huynh trưởng cùng tẩu tẩu còn đang ở trong nhà chờ bọn họ trở về mà.
Tuy rằng trong lòng Thẩm Cố Dung đã có phỏng đoán mơ hồ, nhưng vẫn không chịu tin tưởng, không thể tiếp thu.
Rõ ràng...... Mới vừa rồi còn rất tốt.
Phố Hoa Đăng tổ chức Tiết Hoa Đăng mỗi năm một lần, rõ ràng không khác gì năm trước, qua nửa canh giờ đều bắn pháo hoa, sau khi pháo hoa tan hết bọn họ mới về nhà, giống nhau lên giường ngủ, nằm mơ đủ mọi giấc mộng kỳ kỳ quái quái.
Mà không phải hiện tại......
Lửa cháy trên người bỏng rát, rõ ràng không phải đang nằm mơ, nhưng cảnh tượng trước mắt so với ác mộng còn đáng sợ hơn.
Thẩm Cố Dung không dám nhìn xác chết đầy đất kia, mặc kệ là lúc này y cũng cực kỳ thông minh, cả người run lên chạy về hướng có tiếng kêu thảm thiết nhỏ hơn, nhưng vừa chạy một lát, y liền lạc trong một ngõ nhỏ sâu hun hút.
Thẩm Cố Dung không muốn làm muội muội sợ hãi, ra vẻ trầm ổn đáng tin cậy, nói: "Tịch Vụ, muội...... muội nhớ đường về nhà như thế nào không?"
Thẩm Tịch Vụ mờ mịt ngẩng đầu lên từ trong lòng y, quan sát xung quanh, lắc đầu.
Thẩm Cố Dung: "......"
Trên mặt Thẩm Cố Dung bình tĩnh, nội tâm lại hoảng loạn rối tung, y muốn tiếp tục bế muội muội lên, nhưng hai tay y bủn rủn, đành phải chuyển sang cõng Thẩm Tịch Vụ, chạy bừa qua các ngõ nhỏ.
Ngay cả trong ngõ nhỏ cũng thường thấy những thi thể hoàn toàn biến dạng, Thẩm Cố Dung không thèm nhìn, cứ thế chạy đi, giọng nói hơi run rẩy: "Tịch Vụ, nhắm mắt lại."
Thẩm Tịch Vụ vội nhắm chặt đôi mắt.
Thẩm Cố Dung trấn an nàng: "Chờ khi muội mở mắt ra lần nữa, ca ca đã dẫn muội về tới nhà rồi."
Thẩm Tịch Vụ gật đầu: "Vâng, Tịch Vụ tin ca ca."
Thẩm Cố Dung cười gượng gạo.
Đầu óc y một mảng hỗn loạn, cảm giác như mình đang nằm mơ một giấc mộng hoang đường, chạy không biết bao lâu vẫn chưa tỉnh lại.
Hồi Đường Thành an ổn mấy ngàn năm, sao có thể gặp phải đại nạn trong một sớm được?
Thẩm Cố Dung không muốn tin tưởng, không thể tin được.
Y liều mạng thuyết phục chính mình, lại chạy một lúc lâu, lâu đến mức tiếng kêu thảm thiết khắp thành trì càng ngày càng nhỏ.
Sau khi nhảy vào một ngõ hẻm, Thẩm Cố Dung mờ mịt nhìn biển lửa bốn phía.
Y lại trở về vị trí cũ.
Hoa đăng dập dềnh trên mặt sông, ánh lên những đợt sóng nước lấp lánh, gợi cảm giác năm tháng tĩnh lặng, trái ngược hoàn toàn với cảnh tượng như luyện ngục trên bờ, càng khiến người ta kinh hồn táng đảm.
Thẩm Cố Dung không chịu tin tưởng, đang muốn tiếp tục rời đi, lại nghe thấy trên mặt sông cách đó không xa vang lên tiếng rẽ nước mà tới.
Y ngơ ngác nhìn.
Trên mặt sông, một người đang đứng trên con thuyền nhỏ, sắc mặt đờ đẫn nhìn Hồi Đường Thành phảng phất như luyện ngục, mà thân thể hắn....... Vậy mà lại trong suốt một nửa.
Thẩm Cố Dung: "......"
Thẩm Cố Dung sợ quỷ suýt nữa trực tiếp ngất xỉu.
Tiên sinh không biết từ khi nào đã đứng ở phía sau y, che lại đôi mắt y, nhàn nhạt nói: "Đó là thủy quỷ."
Thẩm Cố Dung tựa hồ tìm được cảm giác an toàn, nức nở một tiếng bưng tay tiên sinh, run rẩy nói: "Không phải tiên sinh nói...... Trên thế gian này không có quỷ quái thần ma sao?"
Tiên sinh dường như đang cười, nhàn nhạt nói: "Chỉ là trong Hồi Đường Thành không có."
Hẳn bảo vệ Thẩm Cố Dung và Thẩm Tịch Vụ sau lưng, dặn dò: "Ở phía sau ta, đừng chạy loạn."
Thẩm Cố Dung lúng ta lúng túng nói: "Nhưng mà cha mẹ và huynh trưởng của con......"
Tiên sinh thở dài một hơi, nói: "Bọn họ đều đã chết hết."
Thẩm Cố Dung sửng sốt, trong nháy mắt còn tưởng rằng tiên sinh đang nói giỡn.
Từ khi nào trong miệng đều là lời thánh hiền kia của tiên sinh lại có thể thốt ra lời tàn nhẫn này một cách bình thản không gợn sóng như vậy?
"Chết...... Đã chết?"
Thẩm Cố Dung sững sờ tại chỗ, ngay cả Thẩm Tịch Vụ cũng quên mất khóc.
Thuyền của thủy quỷ kia không cập được bờ, chỉ có thể đứng nhìn từ xa xa, trong tay hắn vẫn còn dấu vết vừa khởi động trận pháp 'Dưỡng Dịch Quỷ'.
"Người được trời chọn, báo tên của ngươi ra."
Hắn hướng về phía tiên sinh nói, thanh âm nghẹn ngào như hàm chứa đá sỏi.
Tiên sinh nghiêng đầu nhìn hắn, cười ôn nhu: "Không đáng nhắc đến."
"Cũng đúng." Thủy quỷ nói: "Hôm nay trôi qua, trên đời này sẽ không còn người bảo vệ 'Kinh Thế Lục' nữa, biết tên hay không cũng như nhau."
Con ngươi hắn tàn độc nhìn chằm chằm vào tiên sinh: "Toàn bộ người trong Hồi Đường Thành sẽ bị Dịch Quỷ tàn sát gần hết, dù ngươi có tu vi cũng không thể nhúng tay vào nhân quả thế gian, nếu không ắt dẫn tới Thiên Đạo trách phạt."
Mặt Thẩm Cố Dung dại ra, hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói cái gì.
Thủy quỷ nâng móng vuốt sắc nhọn, lạnh lùng nói: "Giao Kinh Thế Lục ra đây, ta sẽ giữ lại cho ngươi một mạng."
Tiên sinh cười, hắn cầm sáo trúc trong tay, vuốt ve hoa văn trên đó như thưởng thức, tay áo rộng tung bay, cuốn theo mùi đàn hương mát lạnh thoang thoảng.
"Kinh Thế Lục ở ngay đây." Tiên sinh nói: "Ngươi tới lấy đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.