Chuyển ngữ: Trầm Yên 
........................................................... 
Ba người dán giấy mặt quỷ lẫn vào Phong Đô. 
Ngu Tinh Hà không hiểu mô tê gì, giống như từ khi hắn nói ra từ 'sư nương' ngỗ ngược kia, tâm trạng của tiểu sư huynh hắn lại có vẻ tốt hơn rất nhiều. 
Bình thường Mục Trích luôn nhìn hắn bằng vẻ mặt không kiên nhẫn, nhưng hiện tại toàn bộ khuôn mặt đều trở nên mềm mại, nhìn qua ôn hòa không chịu được. 
Ngu Tinh Hà vốn đang cho rằng mình sắp ăn đòn mà cực kỳ sợ hãi, giờ nhìn thấy phản ứng này của Mục Trích hắn càng hãi hùng hơn. 
Run bần bật. 
Quả nhiên tiểu sư huynh của hắn có tâm tư này với sư tôn. 
Ô. 
Hắn đánh không lại tiểu sư huynh, không cứu được sư tôn. 
Ngu Tinh Hà ủ rũ cụp đuôi. 
Mục Trích lại không cảm thấy có chỗ nào không đúng, hắn đang dịu dàng nắm tay Thẩm Cố Dung đi dạo trên phố quỷ hoa đăng. 
Linh chướng quấy phá, Thẩm Cố Dung ngoại trừ Mục Trích ra không còn nhìn thấy cái gì, trong mắt y, Mục Trích đang nắm tay y đi trong một vùng phế tích hoang vu, xung quanh đều là đống hoang tàn bị thiêu rụi, dưới lòng bàn chân là từng tầng lá rụng đã xác xơ. 
Trăng tròn nơi chân trời chiếu sáng xung quanh đến quỷ dị. 
Thẩm Cố Dung đi một lúc mới tò mò hỏi: "Không phải đi xem hoa đăng sao?" 
Mục Trích thoáng sửng sốt, lúc này mới phát hiện Thẩm Cố Dung không nhìn thấy phố quỷ này. 
"Ừ." Mục Trích nắm chặt tay y, dịu dàng dỗ y: "Chúng ta sắp tới rồi." 
Thẩm Cố Dung 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nghe-nghiep-su-ton-co-do-nguy-hiem-cao/1603843/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.