Chuyển ngữ: Trầm Yên 
............................................................ 
Ngu Tinh Hà khát khao được tự do, túm góc áo chà lau nước mắt, sụt sịt nói: "Tiểu sư huynh, huynh thật tốt, sau ta này không bao giờ nói bậy về huynh nữa." 
Mục Trích: "......" 
Mục Trích mặt không cảm xúc nói: "Người vạm vỡ?" (Đã đề cập ở chương 73) 
Ngu Tinh Hà bị nghẹn, mới lập tức lau khô nước mắt, đổi thành dáng vẻ thành thục ổn trọng, ho khan một tiếng, nói: "Đa tạ ơn cứu mạng của tiểu sư huynh." 
Mục Trích lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn. 
Bốn năm qua đi, một chút tiến bộ nhãi con vô dụng này cũng không có. 
Thân thể không phát triển, đầu óc còn lùi lại. 
Mục Trích quan sát bên ngoài, tạm thời sẽ không ai qua đây, mới lạnh nhạt nói: "Sao ngươi lại ở chỗ này?" 
Ngu Tinh Hà oan ức nói: "Mấy năm nay ta vẫn luôn điều tra việc mười ba Dịch Quỷ kia, trước đó vài ngày cuối cùng cũng có chút manh mối, ta liền dựa theo manh mối Phong Lộ Thành đưa vội vàng đuổi tới đây, không nghĩ tới nơi này vậy mà lại là một tòa quỷ thành......" 
Trên người hắn vẫn là mũ phượng khăn quàng rực rỡ như cũ, giật ra kiểu gì cũng không được, đành phải từ bỏ, hắn bĩu môi: "Ta vừa mới tới, bọn họ liền nói sinh hồn cái gì đó, muốn đánh chết ta thành đồng nghiệp để thành thân, oa oa tiểu sư huynh, ta không muốn thành thân, thành thân thật đáng sợ." 
Mục Trích bị hắn khóc phát phiền đến chau mày: "Ngươi không thể có chút tiền đồ hơn à? Lúc trước khóc, bây giờ lại khóc." 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nghe-nghiep-su-ton-co-do-nguy-hiem-cao/1603838/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.