Chuyển ngữ: Trầm Yên
...........................................................
Cách Phù Hiến Thành trăm dặm.
Sau khi Triều Cửu Tiêu hóa rồng, đi đến đâu mây đen giăng đầy đến đấy, hắn cũng không thèm để ý, một lòng một dạ bay về hướng Ly Nhân Phong, mong mỏi có thể gặp được sư tôn sớm hơn chút.
Có điều chưa bay được bao lâu, Ngọc Tủy được khảm trên móng vuốt hắn đột nhiên lóe sáng, trong sấm sét đùng đoàng hỗn loạn trở nên chói mắt lạ thường.
Triều Cửu Tiêu ngẩn ra, tiếp theo như là nhớ tới cái gì, đôi mắt bỗng nhiên trợn to.
Hắn trực tiếp hóa thành hình người giữa không trung, cuốn theo mưa rền gió dữ, ầm ầm một tiếng rơi xuống đất, bởi vì linh lực cường hãn nên trực tiếp đập nứt mặt đất.
Hắn đáp xuống một vùng ngoại ô bốn bề vắng lặng.
Sắc mặt Triều Cửu Tiêu khó coi, lạnh lùng nói: "Sao ngươi chạy ra được?"
Giữa bóng đêm đen nhánh chợt vang lên một tiếng cười khẽ, tiếp theo một bóng người cầm theo ngọn đèn nhỏ chậm rãi xuất hiện.
Khuôn mặt người nọ tà ác dị thường, khóe môi hàm chứa ý cười, khoác một bộ áo đỏ lỏng lẻo ngông nghênh trên người.
Đúng là Ly Canh Lan.
Ly Canh Lan nhàn nhạt nói: "Cửu Tiêu, lâu rồi không gặp, ngươi không có gì muốn nói với đại sư huynh sao?"
"Ngươi không phải đại sư huynh." Triều Cửu Tiêu lạnh giọng nói: "Sư tôn đã trục xuất ngươi khỏi sư môn."
Ly Canh Lan vươn đầu lưỡi liếm khóe môi, cười đến sắc khí lại âm tà: "Cửu Tiêu nói rất đúng, bị nhốt ở Mai Cốt Trủng nhiều năm như vậy, ta suýt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nghe-nghiep-su-ton-co-do-nguy-hiem-cao/1603832/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.