Chuyển ngữ: Trầm Yên 
........................................................... 
Nhìn thấy sắc mặt khó coi của Mục Trích, Thẩm Cố Dung quay đầu sang chỗ khác, lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài." 
Mục Trích lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Cố Dung tức giận như vậy, ngày thường sư tôn mặt lạnh thường đều là đang ngụy trang Thẩm Phụng Tuyết, trên thực tế trong lòng lại hoan thoát đến không chịu nổi. 
Mà lần này gương mặt Thẩm Cố Dung không cảm xúc, trên mặt toàn bộ đều là tức giận ẩn nhẫn, không nghe được chút lời nói nào trong lòng. 
Mục Trích cuối cùng cũng trở nên luống cuống, hắn gian nan nói: "Sư tôn, là ta nói lỡ, ngài đừng......" 
Đừng đuổi ta đi. 
Thẩm Cố Dung càng ngày càng bực bội, nói: "Mau đi ra." 
Sống mũi Mục Trích chua xót, ngay cả khóe mắt cũng đỏ lên, ương ngạnh đứng tại chỗ, không dám đi ra ngoài. 
Hắn sợ bản thân vừa rời khỏi đây sẽ không còn một tia hy vọng nào nữa. 
Thẩm Cố Dung thấy hắn bất động, cuối cùng mất hết kiên nhẫn, nói: "Còn đóng cọc ở chỗ này làm gì? Ngươi không thể cho ta suy nghĩ cẩn thận một chút được sao? Ngươi thật sự cho rằng vứt bỏ phụ mẫu, huynh trưởng và muội muội ruột là chuyện dễ dàng như vậy à?" 
Mục Trích sững sờ, nửa khắc sau mới hiểu ra ý nghĩa những lời này của Thẩm Cố Dung. 
Trong khoảnh khắc, trái tim rơi xuống đáy cốc chợt bay lên. 
Mục Trích buồn vui lẫn lộn, cảm xúc biến đổi quá nhanh, giọng hắn khàn khàn, lắng nghe còn nhận thấy âm nức nở: "Sư tôn......" 
Thẩm Cố Dung...... Thẩm Cố Dung lập tức mềm lòng, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nghe-nghiep-su-ton-co-do-nguy-hiem-cao/1603831/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.