Chương trước
Chương sau
Chuyển ngữ: Trầm Yên
...........................................................
Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc, nhìn qua thì cực kỳ bình thản, nhưng trên thực tế y đã bị dọa đến ngây người.
Đạo Đạo... Đạo Lữ Khế?!
Là 'đạo lữ' mà y đang nghĩ đến sao?
Cái... cái mà gọi là song tu kia......
Đạo lữ?
Thẩm Cố Dung dại ra, Thẩm Cố Dung như đi vào cõi thần tiên.
Hề Cô Hành càng không biết nên nói gì cho phải, hắn lạnh lùng nói: "Đệ đây là tính trao thân cho Mục Trích?"
Thẩm Cố Dung không có phản ứng, hoàn toàn không nghe thấy hắn đang nói cái gì.
Tố Tẩy Nghiên nhịn cười, nói: "Chẳng qua chỉ là kết sai khế ước mà thôi, không có gì đáng ngại."
Hề Cô Hành nhớ lại những lời Lâm Thúc Hòa nói với hắn, cùng với tâm tư nhỏ trong tối ngoài sáng của Mục Trích đối với sư tôn mình, mặt cũng tái đi, hắn nói: "Sư tỷ, tỷ không hiểu."
Tố Tẩy Nghiên nghi hoặc nhìn hắn: "Vì sao nói lời này?"
Lâu Bất Quy ở một bên nhỏ giọng nói: "Tam sư huynh và Lục sư huynh luôn cảm thấy hài tử Mục Trích kia muốn cùng Thập Nhất kết thành đạo lữ."
Tố Tẩy Nghiên: "......"
Tố Tẩy Nghiên không thể tin nổi: "Không thể nào? Ta cảm thấy Mục Trích khá dịu ngoan, hẳn là sẽ không có suy nghĩ đại nghịch bất đạo như vậy chứ? Có phải hiểu lầm ở đâu không?"
Hề Cô Hành hừ lạnh: "Nào có hiểu lầm gì? Cũng chỉ có đồ ngốc Thẩm Thập Nhất này mới cảm thấy đó là ngoài ý muốn, hiểu lầm."
Tố Tẩy Nghiên yên lặng.
Lúc này, Thẩm Đồ Ngốc rối bời hồi lâu cuối cùng cũng khôi phục lại, ánh mắt y tan rã, tuyệt vọng nhìn về phía Tố Tẩy Nghiên, gian nan nói: "Sư tỷ cứu mạng."
Tố Tẩy Nghiên hơi sửng sốt, mới nhẹ nhàng cười, hắn nhàn nhạt nói: "Nhìn chung không phải chuyện gì lớn, chỉ cần đệ thương lượng ổn thỏa với Mục Trích, dùng trận pháp tác động vào khế ước là được rồi. À đúng, trận pháp giải trừ khế ước chủ tớ Yêu chủ tìm thấy lúc trước cũng có thể dùng."
Trong mắt Thẩm Cố Dung một lần nữa bốc cháy lên hy vọng: "Thật sự có thể giải sao?"
Tố Tẩy Nghiên nói: "Đúng vậy."
Thẩm Cố Dung phấn chấn xong, lại nhíu mày: "Cần thiết phải được cả hai đồng ý sao?"
"Ừ." Tố Tẩy Nghiên nói: "Nếu là kiểu ép buộc lập khế ước từ một phía thì trận pháp sẽ không có tác dụng."
Thẩm Cố Dung yên lặng một lúc lâu.
Cần phải được cả hai người lập khế ước đồng ý có nghĩa là y cần phải nói trước với đồ nhi ngoan của y: Sư tôn con ngốc nghếch mắt mù, đem Đệ Tử Khế đang êm đẹp kết thành Đạo Lữ Khế.
Thử tưởng tượng một chút phản ứng của Mục Trích khi biết chuyện, Thẩm Cố Dung liền cảm thấy bản thân thẹn chết đi được.
Y ở trước mặt Mục Trích đã sớm không còn dáng vẻ của sư tôn, lại thêm chuyện lần này, Mục Trích ắt hẳn sẽ thất vọng về y tới tột cùng, sau khi rèn luyện xong kiểu gì cũng không về Ly Nhân Phong nữa.
Hề Cô Hành tức giận quá độ, ở một bên âm dương quái khí nói: "Thật là lợi hại nha Thẩm Thập Nhất, lần đầu tiên ta nhìn thấy sư tôn lập khế ước với đệ tử mà cũng có thể kết thành Đạo Lữ Khế. Sao đệ không nhân tiện song tu luôn đi?"
Thẩm Cố Dung cũng tự cảm thấy đầu óc mình có vấn đề. Chẳng lẽ thật sự là khi còn nhỏ đập đầu bị thương, đập đến hỏng đầu luôn rồi? Phỏng theo từng nét trong trận pháp mà cũng có thể làm lỗi.
Y không phản bác, yên lặng không lên tiếng mặc cho người ta chế giễu.
Tố Tẩy Nghiên nhìn không nổi, nói: "Thập Nhất vốn không thông hiểu trận pháp, mấy Đệ Tử Khế lúc trước đều là ta vẽ giúp đệ ấy, đây vẫn là lần đầu tiên tự mình lập khế ước, vẽ sai một nét cũng không có gì đáng ngại, ít nhất không vẽ nhầm thành phù chú lung tung rối loạn nào khác."
Hề Cô Hành khoanh tay, 'hừ' mạnh một tiếng, đứng một bên giận dỗi.
Đúng lúc này, Triều Cửu Tiêu ở trong hồ Liên Hoa dựng lỗ tai nghe được lập tức cất tiếng cười to, nhảy thẳng ra khỏi hồ Liên Hoa, tự hạ thấp địa vị đáp xuống Phiếm Giáng Cư, hóa thành hình người đứng trước mặt cả ba.
Triều Cửu Tiêu nói năng bừa bãi: "Lập khế ước với người tu vi thấp hơn mình, cùng chịu chung số mệnh, vậy ngươi kiểu gì cũng sẽ bị Mục Trích liên lụy. Ha ha! Tiểu tử Mục Trích kia hiện tại mới là Nguyên Anh Kỳ, có Đạo Lữ Khế này ở đây, ta thấy ngươi đến chết cũng đừng mong thành Thánh!"
Thẩm Cố Dung không để ý tới sự trào phúng của hắn, trong lòng còn đang nghĩ xem lên mở lời thế nào với Mục Trích.
Mặt mũi Tố Tẩy Nghiên đỏ bừng, Hề Cô Hành không thể nhịn được nữa, quát: "Triều Cửu Tiêu, mặc y phục cho cẩn thận rồi hãy ra ngoài! Đệ không biết xấu hổ sao?!"
Triều Cửu Tiêu "Chậc "một tiếng, giơ tay dùng linh lực hóa thành một bộ huyền y khóa lại trên người, không kiên nhẫn nói: "Ta đang lột da, trên người bứt rứt khó chịu. "
Tuy tâm tư Thẩm Cố Dung đều đang đặt trên Đạo Lữ Khế chém giết ngàn đao kia, nhưng vẫn bị những lời này làm cho nổi một tầng da gà.
—— Từ 'lột da' nói ra từ miệng một nam nhân tuấn mỹ nghe sao quỷ dị lạ thường.
Lâu Bất Quy "A" một tiếng, nhỏ giọng nói: "Ta có thuốc, có thể sử dụng."
Triều Cửu Tiêu nóng nảy: "Ta mà dùng thuốc của ngươi thì tám phần chưa hóa rồng đã ngoẻo rồi."
Lâu Bất Quy tủi thân bĩu môi.
Có vẻ Triều Cửu Tiêu cảm thấy mình hơi nặng lời, lạnh lùng 'hừ' một tiếng, nói mất tự nhiên: "Nếu ngươi rảnh rỗi nghiên cứu mấy thứ dược lung tung rối loạn thì tranh thủ nghiên cứu xem làm thế nào giải đống độc Ly Hồn trong Phong Vũ Đàm của ta đi."
Lâu Bất Quy nhỏ giọng nói: "Ly Hồn kia có thể loại bỏ tâm ma...... "
Triều Cửu Tiêu nhíu mày: "Tâm ma? Ngươi xem trong chúng ta ai có tâm ma?!"
Lâu Bất Quy sợ hãi hướng tầm mắt về phía Thẩm Cố Dung.
Thẩm Cố Dung mặt ngẩn mày ngơ: “Ta... ta không có tâm ma."
Mười mấy năm trước, Lâu Bất Quy từng chẩn trị cho y, nói là không biết Thẩm Phụng Tuyết bị cái gì bị phản phệ trọng thương, thức hải tổn thương quá nặng nề, sợ rằng sẽ sinh tâm ma.
Nhưng Thẩm Cố Dung ở tại thân xác này đã nhiều năm như vậy, trước giờ chưa từng được chứng kiến cái gọi là tâm ma kia.
Có điều cũng đúng, tâm ma đều sinh ra từ những tâm nguyện khó yên trong thức hải, sau khi Thẩm Cố Dung tiếp quản thân thể này, tâm nguyện khó yên đều thuộc dạng quá xui xẻo, luôn mất mặt vì những chuyện nhỏ nhặt, hơn nữa lần nào cũng bị đồ đệ y nhìn thấy.
Còn lại...... Đại khái hẳn là không thể về nhà.
Có điều những chuyện này cũng không đến mức khiến y sinh ra tâm ma.
Lâu Bất Quy nghiêng đầu quan sát y một lát, mới nói: “Hình như là không có."
Triều Cửu Tiêu tức giận mắng: “Vậy ngươi nghiên cứu thứ đồ bỏ kia làm cái gì? Chơi à?!"
Lâu Bất Quy không hé răng.
Tố Tẩy Nghiên dịu dàng nói: “Ta nhớ rõ Bất Quy bấy lâu nay vẫn luôn nghiên cứu về Nhiếp Hồn Thảo, nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có kết quả, đây là một chuyện tốt, hiện tại chúng ta chưa có tâm ma, không có nghĩa là sau này cũng không."
Ánh mắt Lâu Bất Quy sáng lên, nhìn sư tỷ nhà mình như nhìn thánh nhân.
Hề Cô Hành ở một bên gật gù, đột nhiên nói: “Nếu Ly Hồn thật sự có thể loại bỏ tâm ma từ trên người tu sĩ, chúng ta đây không ngại...... "
Hắn còn chưa nói xong, Tố Tẩy Nghiên đã ngắt lời: “Không được."
Hề Cô Hành nhíu mày: “Ta còn chưa nói xong."
Tố Tẩy Nghiên thở dài: “Ta biết đệ đang dự định bán Ly Hồn lấy linh thạch, nhưng sư đệ à, Ly Nhân Phong chúng ta không lưu lạc đến nỗi phải cầm tâm huyết sư đệ vất vả nghiên cứu mấy chục năm ra đổi lấy linh thạch."
Hề Cô Hành cười lạnh một tiếng: “Dù sao cũng không phải các người làm Chưởng giáo."
Hề Cô Hành vốn dĩ cũng là một kẻ ăn xài phung phí tiêu tiền như nước, nhưng từ khi lên chức Chưởng giáo, linh trận dưới Bia Giới Linh kia mỗi năm đều cần một lượng lớn linh thạch, dần dần dưỡng thành tính tình như thần giữ của, một khối linh thạch cũng có thể được hắn bẻ thành hai khối đi tiêu.
Nhưng riêng tiền mua linh dược, mời tiên sinh cho Thẩm Thập Nhất, hắn vậy mà lại bỏ ra được.
Vừa nói tới chuyện này, Triều Cửu Tiêu và Thẩm Cố Dung ở Ly Nhân Phong ăn no chờ chết lập tức không hẹn mà cùng cúi thấp đầu xuống, không dám hé răng.
Tố Tẩy Nghiên ở bên ngoài nhiều năm, rất có lập trường khuyên Hề Cô Hành: “Không sao, mỗi năm Tuế Hàn Thành đều đưa tới vô số linh thạch, đủ cho chúng ta dùng."
Lâu Bất Quy nghe vậy, nhẹ giọng "A" một tiếng, nói: "Nếu không hay là cứ cầm Ly Hồn bán lấy tiền đi, linh thạch ở Tuế Hàn Thành......"
Giọng nói hắn ngày càng nhỏ hơn: "Đều là tiền bán mình của Tứ sư huynh mà."
Lời vừa nói ra, những người khác không hẹn mà cùng nhìn hắn.
Vẻ mặt Hề Cô Hành, Tố Tẩy Nghiên và Triều Cửu Tiêu đều cực kỳ quái lạ.
Tâm tư Lâu Bất Quy đơn thuần, trong bộ não không lớn lắm của hắn, dược thảo chiếm một nửa, các sư huynh đệ chiếm một nửa, những đồ vật khác vẫn chưa có chỗ thả vào, cho nên hoàn toàn không hiểu mục đích Tứ sư huynh hắn "bán mình" vào hoa lâu.
Hề Cô Hành một lời khó nói hết, nhìn Lâu Bất Quy nhiều năm như vậy vẫn luôn cho rằng Tứ sư huynh nhà hắn bất đắc dĩ mới phải bán mình kiếm linh thạch ở Tuế Hàn Thành, trong lúc nhất thời không đành lòng nói cho hắn chân tướng.
Hắn không có cách để nói, dù gì cũng không thể trực tiếp nói với Lâu Bất Quy: "Tứ sư huynh của đệ vốn tu Hợp Hoan Đạo, Tuế Hàn Thành không phải địa phương hắn nhục nhã bán mình, mà là nơi hắn vui thích săn diễm tình."
Mọi người yên lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn là Thẩm Cố Dung nói: “Tuế Hàn Thành cách Bí cảnh Cô Hồng rất gần."
Tố Tẩy Nghiên ho khan một tiếng, đánh vỡ sự xấu hổ, nói: “Đúng vậy, cũng cách Đại trạch rất gần. Hai năm sau Bí cảnh Cô Hồng mở ra, ắt hẳn nhóm Tứ sư đệ cũng qua đó, ta sẽ để bọn họ chăm sóc hai người các đệ."
Triều Cửu Tiêu 'hừ' một tiếng: “Thôi đừng, hắn lục thân không nhận, ngay cả sư huynh đệ cũng muốn ngủ cùng, ta không muốn bị chăm sóc tới tận trên giường."
Thẩm Cố Dung: “...... "
Tứ sư huynh y rốt cuộc là loại người thần kỳ nào đây?
Ừm, muốn mở mang tầm mắt một chút.
Tố Tẩy Nghiên cũng không quan tâm, nói với Thẩm Cố Dung: “Ta dạy trận pháp cho đệ, chắc chắn Mục Trích sẽ dám đi vào Bí cảnh Cô Hồng, hai người có thể gặp mặt ở đó, nói ra vấn đề, như vậy khế ước có thể được giải rất dễ dàng."
Thẩm Cố Dung hơi chột dạ, nhưng hiện tại lại không còn biện pháp khác, y gật đầu: “Vâng."
Việc này cứ vậy chốt xuống.
Sự chột dạ của Thẩm Cố Dung giằng co suốt hai năm, mỗi tháng khi Mục Trích nhắn báo bình an với y bằng Đệ Tử Khế... Đạo Lữ Khế, Thẩm Cố Dung đều nhìn chằm chằm khế ước trôi nổi màu đỏ kia, cảm thấy toàn thân ngập vẻ chột dạ.
Chỉ nhìn thấy khế ước kia thôi y đã cảm thấy thẹn đến hận không thể chui xuống đất, nếu thật sự gặp được Mục Trích, rốt cuộc y nên mở miệng như thế nào?
Thẩm Cố Dung mỗi ngày đều không làm chuyện khác mà chỉ cân nhắc nên nói vấn đề này như thế nào, sau đó còn bế quan hai lần, nhưng bị tâm tư này xen lẫn đến suýt nữa sinh ra tâm ma.
Vừa mới xuất quan, Lâu Bất Quy liền vui mừng hớn hở kéo y tới ném vào Phong Vũ Đàm mù mịt khói độc Ly Hồn.
Thẩm Cố Dung: “Sư huynh! Ta thật sự không có tâm ma mà sư huynh! Sư huynh huynh nghe ta nói —— Á! "
Thẩm Cố Dung lại dại ra ba ngày.
Năm tháng ở Tu Chân Giới trôi qua như nước chảy, thời gian hai năm gần như chỉ là thoáng qua.
Không biết là thời gian trôi quá nhanh, hay vì Thẩm Cố Dung quá không tim không phổi, y đã không còn gấp gáp không chờ nổi muốn về nhà như lúc mới tới nữa.
Sau khi vào xuân, Thẩm Cố Dung và Triều Cửu Tiêu kết bạn tới Bí cảnh Cô Hồng.
Trước khi đi, Hề Cô Hành như một mụ già dặn dò hai người.
"Trên đường không được đánh nhau, cũng không được gây chuyện thị phi, nếu thật sự chọc ra phiền phức thì cũng đừng nói mình là người Ly Nhân Phong, có nghe hay không? "
Thẩm Cố Dung thuận theo gật đầu, Triều Cửu Tiêu lại 'hừ' một tiếng, cười không để bụng.
Hề Cô Hành nhíu mày: “Triều Cửu Tiêu, thái độ này của đệ là sao? Chẳng lẽ đệ thật sự tính đánh nhau với Thập Nhất trên đường? À, ta thấy đệ lại nhớ nhung tư vị bị đánh khóc rồi đây."
Triều Cửu Tiêu: “...... "
Triều Cửu Tiêu bạo nộ gầm gừ: “Chờ ta hóa rồng rồi nhất định phải đánh y khóc đầu tiên!"
Hề Cô Hành liếc hắn một cái: “Lời này đệ đã nói bốn năm, còn chưa nói chán?"
Triều Cửu Tiêu: “...... "
Ác giao Triều Cửu Tiêu "grào grào" rít gào một tiếng, hóa thành Giao Long khổng lồ, chở Thẩm Cố Dung trên lưng, thở hồng hộc bay lên không trung.
Hề Cô Hành vẫn còn ở kia dặn dò mãi: "Tuyệt đối không được đánh nhau! Gặp rắc rối tuyệt đối không được nhận là người Ly Nhân Phong! Bồi thường tốn kém lắm!"
Thẩm Cố Dung quay đầu lại cò kè mặc cả với hắn: “Có thể báo tên Y quán Lâm Quan hay Tuế Hàn Thành không?"
Hề Cô Hành nói: “Có thể."
Thẩm Cố Dung nói 'được', cùng Triều Cửu Tiêu biến mất nơi chân trời.
Nhàn Vân Thành, Y quán Lâm Quan, Lâm Thúc Hòa lười biếng nằm trên ghế mềm phơi nắng đột nhiên nghiêng đầu hắt xì một cái.
Tuế Hàn Thành cách xa ngàn dặm, một linh thuyền hoa lệ xa xỉ lãng phí xuyên qua mây mù lượn lờ phía chân trời, chậm rãi dừng lại trước một vùng đất băng tuyết mênh mông.
Phía dưới đó chính là Bí cảnh Cô Hồng.
Trong tầng cao nhất của linh thuyền, từng tầng màn giường lụa trắng rủ xuống, huân hương lượn lờ như màn sương, một trận gió dìu dịu thổi tới từ ngoài cửa sổ, thổi khói trắng bồng bềnh thành từng đoạn đứt quãng.
Trên chiếc giường rộng lớn, một cánh tay như ngọc nhẹ nhàng vén lên một tầng màn giường, trên nửa cánh tay kia lộ ra dấu vết ái muội loang lổ.
Giường màn tách ra, để lộ đôi mắt yêu tà mê hoặc lòng người của Kính Chu Trần, y phục hắn không chỉnh tề, lười biếng dựa vào gối mềm, mũi chân hơi nhón lên, trong vẻ lười biếng lại hàm chứa diễm sắc.
Kính Chu Trần ngáp một cái, híp nửa mắt, lười đến không muốn mở miệng lên tiếng, chỉ thốt ra một tiếng hàm hồ: “Sao?"
Ngoài rèm châu, có người khom mình nói: “Thành chủ, đã đến Bí cảnh Cô Hồng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.